Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3308: Ngươi đúng là một tên ngớ ngẩn

“Cha, dường như sắc mặt của cha không được tốt.” Mai Ngạo Tuyết lo lắng hỏi.
“Ta không sao.” Mai Tông Hoa nhẹ nhàng vân vê chuỗi Phật châu trong tay, có chút tò mò dò xét: “Ta nhớ có người nói Hạ thần y dường như chưa từng xuất ngoại qua.”
“Ngươi nghe tên ngốc nào nói như thế?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chỉ là lười xuất ngoại. Trước kia, ta và các bà vợ của ta thường xuyên dạo chơi khắp thế giới, chỉ là các ngươi không biết mà thôi.”
“Cha, cha thấy sao việc chữa bệnh cho con.” Mai Ngạo Tuyết hỏi.
“Chữa bệnh không phải chuyện một sớm một chiều, không thể nóng vội được, cần từ từ.” Mai Tông Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: “Việc cấp bách bây giờ là mở rộng địa bàn và lực ảnh hưởng của Mai gia chúng ta.”
Nam thanh niên mặc âu phục đen không kiên nhẫn mắng: “Em gái, tại sao ngươi một chút cái nhìn về đại cục cũng không có vậy? Bây giờ là thời kỳ quan trọng, đừng nghĩ đến chuyện của mình. Dù sao, ngươi nhất thời nửa khắc cũng không chết được đâu.”
“Hạ Thiên nói, chữa khỏi bệnh của con không mất quá nhiều thời gian.” Mai Ngạo Tuyết cũng không nhượng bộ, tiếp tục ép Mai Tông Hoa đưa ra lựa chọn: “Chỉ cần cha đồng ý trả tiền thuốc men cho Hạ Thiên là được.”
Hạ Thiên vô cùng phối hợp: “Bệnh của nàng ấy không phức tạp, chỉ cần ta châm một châm là ổn.”
“Thần kỳ như vậy sao?” Mai Tông Hoa có chút không tin, nhưng thái độ vẫn rất phóng khoáng: “Không biết phí xem bệnh của Hạ thần y là bao nhiêu? Đương nhiên, chỉ cần ngươi chữa khỏi bệnh cho con gái của ta, bao nhiêu tiền ta cũng trả.”
“Không nhiều đâu.” Hạ Thiên mỉm cười rất hiền lành: “Cứu sống thì một nửa tài sản, cứu chết thì thu một nửa.”
Mai Tông Hoa bị hù dọa, thiếu chút nữa đầu cắm xuống đất: “Cái gì? Ngươi nói cái gì?”
“Đây là giá của mười hai năm trước, đủ nể mặt các ngươi rồi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nếu không phải nàng ấy quen với vợ Y Y, các ngươi giao toàn bộ gia sản cho ta, ta cũng không trị.”
“Ngươi quả thật đang ăn cướp.” Mai Tông Hoa tức đến toàn thân phát run.
Hạ Thiên bĩu môi: “Chính ngươi nói bao nhiêu tiền cũng trả mà, đừng giả bộ keo kiệt.”
“So với tính mạng của con, một nửa gia sản cũng không tính là gì. Cho con mấy năm, con có thể kiếm lại được.” Mai Ngạo Tuyết lên tiếng: “Hơn nữa, tài sản của gia tộc mấy năm qua đều do con kiếm được. Bỏ ra một nửa để cứu mạng con có gì thiên kinh địa nghĩa đâu.”
“Đánh rắm.” Nam thanh niên mặc âu phục đen không nhịn được chỉ vào Mai Ngạo Tuyết mà mắng: “Ngươi tìm mấy tên lừa đảo, thuận tiện bịa ra mấy câu nói dối là muốn lấy đi một nửa tài sản của gia tộc. Ngươi đang suy nghĩ chuyện tốt gì thế?”
Mắng thì mắng, hắn ta vẫn không quên dò xét Hạ Thiên trên dưới mấy lần: “Cái gì là thần y? Ta thấy chính là thần côn thì có. Em gái, ta thấy hắn chính là ma cà bông ngươi mời đến từ phố người Hoa hợp lý hơn.”
“Xin lỗi.” Mai Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm nam thanh niên mặc âu phục đen: “Sỉ nhục ta thì được, nhưng ngươi dám bất kính với Hạ Thiên, ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
“Đủ rồi.” Mai Tông Hoa cũng nổi giận quát lớn: “Ngươi có thể trưởng thành hơn được không, biết cân nhắc cho lợi ích của gia tộc. Bệnh của ngươi là bệnh di truyền, không có khả năng đâm một châm là khỏi.”
Nói xong, ánh mắt ông ta hoài nghi nhìn Hạ Thiên: “Ta thấy ngươi cũng đừng tin vào người ngoài, vẫn nên tranh thủ thời gian làm việc đi.”
Mắt Mai Ngạo Tuyết lộ ra vẻ thất vọng: “Xem ra, con trong suy nghĩ của mọi người chỉ là một công cụ mà thôi.”
“Ngươi đừng hồ nháo nữa.” Mai Tông Hoa giận tím mặt, chỉ vào Mai Ngạo Tuyết mà quát: “Nếu ngươi còn cố tình gây sự, ta lập tức trục xuất ngươi khỏi Mai gia. Ngươi tưởng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Các người đã sớm trục xuất ta khỏi Mai gia rồi.” Mặt Mai Ngạo Tuyết lạnh lại: “Lần này đến Thánh Điện, rõ ràng cha có thể phái ca ca đi, nhưng cha không hề làm điều đó. Cha biết rõ con không thể tùy tiện rời khỏi Lạc thành, nếu không, bệnh tình của con sẽ tăng lên, nhưng cha chỉ gọi con đến, sau đó thì con đến đây. Có phải ngay từ ban đầu cha đã cho rằng con sẽ chết ở Thánh Điện, thuận tiện đổi lấy một số lợi ích, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện?”
“Ngươi đang nói hươu nói vượn gì thế?” Mai Tông Hoa tức đến mặt tái xanh: “Ta cho ngươi cơ hội lần cuối, giải quyết hai tên xa lạ đang mê hoặc ngươi, sau đó ra ngoài làm việc. Cha sẽ bỏ qua mạo phạm vừa rồi của ngươi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi đúng là một tên ngu ngốc, đến bây giờ còn không nhìn rõ tình thế, đúng là cứu không nổi.”
“Người đâu.” Mai Tông Hoa không dễ dàng tha thứ cho sự thô bỉ và vô lễ của Hạ Thiên: “Mau kéo tên tiểu tử này ra ngoài cho ta.” Sau đó, ông ta chỉ tay vào Y Tiểu m: “Còn có nàng ta nữa.”
Hai đại hán mặc âu phục đen thân hình vạm vỡ từ ngoài cửa bước vào, cung kính hỏi: “Lão gia, xin phân phó.”
Do dự hai ba giây, Mai Tông Hoa hừ lạnh một tiếng: “Mau đưa bọn họ ra sau núi, xử lý sạch sẽ cho ta.”
“Cha, việc này cứ để con xử lý.” Nam thanh niên mặc âu phục đen không khỏi đắc ý nhìn Hạ Thiên: “Cái gì là thần y cẩu thí, lát nữa lão tử sẽ một phát bắn nổ ngươi.”
Sau đó, hắn ta quay sang nhìn Y Tiểu m, nở nụ cười bỉ ổi: “Y tiểu thư, xin lỗi, ngươi hãy đi theo ta.”
“Đây chính là câu trả lời cuối cùng của các người sao?” Mặt Mai Ngạo Tuyết đã ngưng sương lạnh, đằng đằng sát khí hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận