Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2751: Không đáng để so đo

Đương nhiên loại khí đen đó không thể gây hại cho Hạ Thiên và Thạch Thuần, hơn nữa nó chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Không đợi Hạ Thiên xuất thủ, Triệu Thanh Thanh đã theo thói quen giơ tay lên, khói đen cuồn cuộn lập tức biến mất không có tung tích gì, ngược lại là tiếng gào thét của người kia vẫn còn đó.
Triệu Thanh Thanh dẫn Hạ Thiên đến một phòng quan sát ở cuối hành lang, trong đó có hai thành viên của Thiên Đạo tổ, trông thấy bọn họ liền vội vàng lùi sang một bên.
Trong phòng quan sát, trên một bức tường có mười hai hình ảnh giám sát.
“Loại khí đen này phát ra từ thân thể của người kia.” Triệu Thanh Thanh chỉ vào một màn hình, nhẹ giọng nói với Hạ Thiên: “Hắn chính là con trai của Trịnh Vân Lân, tên là Trịnh Tiểu Kiệt.”
Sau đó Triệu Thanh Thanh nói với thành viên nữ mày mảnh mắt to đứng bên cạnh: “Phí Nguyệt, ngươi đến giới thiệu tình hình cho hắn đi.”
“Vâng, Triệu tổ trưởng.” Trong tay nữ tử mày mảnh cầm một phần tài liệu, tiện tay lật vài cái rồi nói: “Trịnh Tiểu Kiệt, 21 tuổi, giới tính nam, dân tộc Hán, là con trai độc nhất của tổng tài Trịnh Vân Lân của tập đoàn Thiên Lân…”
“Những thông tin này không cần nói, nói trọng điểm đi.” Triệu Thanh Thanh khoát tay, nàng biết Hạ Thiên không có tính nhẫn nại, thế là lên tiếng nhắc nhở: “Nói dị trạng của hắn, còn có lúc bắt được hắn có gì bất thường không.”
“Vâng.” Nữ tử mày mảnh gật đầu, sau khi dừng hai ba giây liền nói: “Ba ngày trước, chúng ta nhận được tin tình báo, nói rằng có người vào lúc nửa đêm nhìn thấy dị tượng linh dị ở ngoại thành, thế là chúng ta mới phái tiểu đội điều tra đến đấy, phát hiện nơi đó lúc nửa đêm thường có người phát ra tiếng kêu, hơn nữa hành tung quỷ dị, sức mạnh và tốc độ đều vượt qua người bình thường, chúng ta nghi ngờ người này có thể xảy ra biến dị, nếu như không có biện pháp giải quyết, thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.”
“Cho nên ta lập tức hạ lệnh, bắt người về đây.” Triệu Thanh Thanh tiếp lời, chỉ vào nam tử trẻ tuổi trên màn hình, “Lúc bắt hắn còn có hai thành viên của Thiên Đạo tổ bị thương, trên người hắn có thể tản phát ra một loại khí đen với tính ăn mòn cực mạnh, thậm chí còn có cả bức xạ.”
Hạ Thiên nghe Triệu Thanh Thanh miêu tả, ánh mắt hắn hơi híp lại, nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi trong màn hình.
Nam tử trẻ tuổi này chỉ mặc mỗi cái quần ngắn đặc chế, trần truồng nửa người trên, làn da tương đối trắng nõn mịn màng, vừa nhìn đã biết là loại người an nhàn sung sướng từ nhỏ.
Cơ mà bây giờ trên người hắn lại chằng chịt vết nứt màu đen, như mạng nhện trải dài từ trái tim đến thân thể, bất cứ lúc nào cũng có khí đen rỉ ra, sau đó phát ra tiếng thét và tiếng rên giống nhân loại.
“Bởi vì hắn không phối hợp kiểm tra, chúng ta cũng không có thiết bị có thể ngăn chặn khí đen, cho nên vẫn không biết hắn xảy ra chuyện gì.”
Triệu Thanh Thanh ôm tay, có chút không vui nói: “Sư phụ, ngươi có biết đó là thứ gì không?”
Hạ Thiên bĩu môi: “Không biết, cũng không hứng thú muốn biết.”
“Vậy ngươi có cách nào đối phó với khí đen kia không?” Triệu Thanh Thanh lại hỏi.
“Thanh nha đầu, lời này của ngươi cực kỳ không có đẳng cấp đấy.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Gì mà có cách hay không, từ khi nào mà ta không có cách vậy, mặc dù không biết hắn là thứ đồ gì nhưng muốn đối phó với hắn thì vẫn đơn giản chán.”
Nữ tử mày mảnh rõ ràng quen biết với Hạ Thiên, lúc này nàng không khỏi nhắc nhở: “Chuyện đó, Hạ tổ trưởng, khí đen trên người hắn hẳn là có bức xạ, căn bản không thể đến gần.”
Hạ Thiên tùy tiện trả lời: “Các ngươi không thể đến gần, không đại biểu cho ta không có cách.”
Nữ tử mày mảnh không nói gì nữa, có điều từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
Đối với nhân vật truyền kỳ này, trước giờ nàng chỉ nghe nói qua, đương nhiên cũng xem ảnh rồi.
Việc đầu tiên của thành viên Thiên Đạo tổ chính là lập lời thề trước ảnh của Hạ Thiên, cho nên không thể không biết gương mặt này.
Nhưng sau khi gặp người thật, kỳ thực nàng có chút thất vọng, bởi vì Hạ Thiên trông rất bình thường, không hề có chút khí chất như trong truyền thuyết gì cả, ngược lại lười biếng, vừa nhìn đã không có gì.
Cơ mà dù sao Hạ Thiên cũng là tổ trưởng thực sự của Thiên Đạo tổ, Triệu Thanh Thanh vẫn chỉ là phó tổ trưởng, cho nên nàng cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành nghĩ cách nhắc nhở cho hắn, có điều hình như đối phương không cảm kích.
Triệu Thanh Thanh đương nhiên đoán được nữ tử mày mảnh có dụng ý gì, nàng mỉm cười nói: “Phí Nguyệt, ngươi tưởng sư phụ là ai chứ, cần ngươi nhắc nhở à.”
“Huấn luyện trước khi vào tổ của ngươi coi như lãng phí rồi, nhớ kỹ phải luôn tin tưởng Hạ Thiên có thể làm bất cứ điều gì, không được nghi ngờ chuyện đó.”
“Vâng.” Nữ tử mày mảnh có chút căng thẳng gật đầu, “Ta biết sai rồi.”
“Cũng không sai gì cả.” Hạ Thiên lại không để ý cho lắm, thản nhiên nói: “Người bình thường chính là như vậy, chưa thấy được kỳ tích thì sẽ không tin trên thế giới có kỳ tích.”
“Sư phụ, ngươi đừng so đo với nàng làm gì.” Triệu Thanh Thanh cười kéo tay Hạ Thiên, “Kiến thức của bọn họ quá ít, ta thì không giống thế, ta luôn tin tưởng sư phụ, cũng biết trên thế giới này không có gì có thể làm khó được ngươi.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Ta không so đo với nàng, nàng cũng không đáng để ta so đo.”
“Vậy thì tốt rồi.” Triệu Thanh Thanh khoát tay với nữ tử mày mảnh và một thành viên khác: “Các ngươi đến phòng quan sát khác đi, chỗ này có ta là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận