Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3361: Có quỷ mới thèm cái địa vị rách đó

“Các ngươi là ai? Tại sao lại thiết kế cạm bẫy hại ta và Hạ Thiên?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, trong tay nắm chặt Lưu Vân Thiết Nhận. Chỉ cần hai người này có một câu không đúng, nàng sẽ lập tức xuất kiếm phế đi bọn họ.
“Nếu các ngươi đã phát hiện, ta cũng không che giấu nữa. Dù sao về sau cũng không còn liên lạc với nhau.” Ứng Sơn Hồng rất nhanh bình tĩnh lại, cằm hơi giơ lên, mắt lạnh nhìn Hạ Thiên: “Các ngươi có thể gọi ta là Ứng Thiên Vương.”
“Ứng Thiên Vương?” Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự nghi ngờ: “Tên ngu ngốc đó đã chết rồi mới đúng chứ.”
“Đó là Đường bá của ta, đích thật đã qua đời.” Gương mặt Ứng Sơn Hồng có chút oán giận: “Nhưng người của Nam Thiên Môn vẫn còn chưa tuyệt. Ứng Sơn Hồng ta chính là Thiên Vương tân nhiệm của Nam Thiên Môn.”
“Nghe môn này môn kia của các ngươi phiền quá.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngươi cút sang một bên. Tự mình chơi không được thì cũng đừng tìm chết.”
Ứng Sơn Hồng mỉm cười chỉ vào Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi không nghĩ ta là loại người bị ngươi dọa một cái thì sẽ sợ hãi sao?”
“Ngươi là loại người gì thì liên quan gì đến ta?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ban đầu ta cũng lười phản ứng loại ngu ngốc các ngươi, nhưng các ngươi vẫn cứ thích đến trêu chọc ta. Ta không phải cha của các ngươi, cũng sẽ không nuông chiều các ngươi đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn chằm chàm quái nhân đeo mặt nạ vàng: “Ngươi là ai? Vì sao ta có cảm giác hình như đã gặp ngươi ở đâu rồi?”
“Ninh tiểu thư hơn phân nửa đã nhớ lầm.” Quái nhân mặt nạ vàng lập tức lắc đầu phủ nhận: “Hơn nữa, ta chỉ là Quan sát sứ, phụ trách quan sát ghi chép ngôn hành cử chỉ của Ứng Thiên Vương bên trong bí cảnh. Các ngươi gặp phải chuyện gì cũng không liên quan đến ta.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng nói: “Ngươi nói không liên quan thì không liên quan sao?”
“Tiểu muội chân dài, nàng không cần để ý đến tên ngu ngốc này, bởi vì ông ta đã sớm là người chết.” Hạ Thiên mỉm cười nhắc nhở Ninh Nhụy Nhụy.
“Chết, người chết?” Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy hiện lên sự nghi hoặc. Nàng nhìn thấy mặc dù người này đeo mặt nạ, toàn thân giấu trong áo, nhưng không hề có chút tử khí nào, rõ ràng là người sống. Nàng hỏi Hạ Thiên: “Ngươi xác định ông ta là người chết?”
“Đã sớm là người chết.” Hạ Thiên nói: “Tiểu muội chân dài, khi ta xử lý ông ta, nàng cũng có mặt mà, nhanh như vậy đã quên rồi sao?”
Ninh Nhụy Nhụy lại càng thêm mờ mịt: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc ông ta là ai?”
‘Ta chẳng là ai cả.” Quái nhân mặt nạ vàng bỗng dưng quỳ xuống trước Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ta chỉ phụng mệnh làm việc, không dính dáng đến chuyện đối phó ngươi. Ngươi hãy nể tỉnh Cung chủ tha cho ta một mạng.”
“Đứng lên cho ta.” Ứng Sơn Hồng thấy quái nhân mặt nạ vàng quỳ xuống trước Hạ Thiên, không khỏi giận dữ. Bởi vì người này chưa từng quỳ trước hắn ta: “Phó Thiên Trác, con mẹ nó, ngươi đang làm nhục ta.”
Ánh mắt quái nhân mặt nạ vàng vẫn hờ hững: “Phó Thiên Trác đã sớm chết dưới chân của Hạ Thiên. Bây giờ ta chính là chó săn Kim Bì La dưới chân Cung chủ Thiên Cung.”
“Kim cái gì la?” Hạ Thiên cau mày, thuận miệng hỏi: “Vẫn nên gọi ngươi là Kim La Vương thì hơn.”
Quái nhân mặt nạ vàng do dự nửa giây, lập tức dập đầu: “Đa tạ Hạ Thiên ban tên. Về sau ta chính là Kim La Vương.”
“Được rồi, không liên quan đến ngươi, ngươi cút sang một bên đi.” Hạ Thiên cảm thấy người này không còn chút thú vị nào nữa.
“Đa tạ.” Quái nhân mặt nạ vàng lập tức đứng lên. Khi đang định rời khỏi, ông ta bỗng từ trong ngực lấy ra một vật, hai tay đưa cho Hạ Thiên: “Vật này đối với ta mà nói đã không dùng được, ta thấy giao cho ngươi thích hợp hơn.”
“Phó Thiên Trác, ngươi dám.” Ứng Sơn Hồng nhìn thấy món đồ quái nhân mặt nạ vàng cầm trong tay, ánh mắt trừng đến muốn rách cả mí: “Đây chính là Thiên Vương Lệnh, thế nhưng ngươi lại đưa cho người ngoài.”
Quái nhân mặt nạ vàng thản nhiên nói: “Thứ này vốn là đồ của ta. Tuy ta đã không còn là Môn chủ một môn nhưng ít ra Cung chủ cũng không lấy đi lệnh bài, vậy ta có quyền xử lý nó.”
“Đây là cái thứ rách nát gì thế?” Hạ Thiên cũng không nhận, bởi vì hắn chướng mắt thứ này.
Quái nhân mặt nạ vàng giải thích: “Thiên Vương Lệnh, có nó, ngươi có thể tự do ra vào Vân Đỉnh Thành và bí cảnh Thiên Cung.”
“Trên đời này, ta muốn đến bất kỳ địa phương nào cũng không cần lệnh… Khoan đã.” Hạ Thiên vốn còn đang định từ chối, trong đầu bỗng nhiên lóe lên dung mạo tuyệt thế của Cung chủ Thiên Cung, liền hỏi: “Cung chủ của các ngươi có phải đang ở Vân Đỉnh thành hay không?”
“Đúng.” Quái nhân mặt nạ vàng gật đầu.
“Được, ta thu cái thứ rách nát này.” Hạ Thiên đưa tay, nhận lấy Thiên Vương Lệnh.
Ninh Nhụy Nhụy ở một bên ghen tuông nói: “Ngươi vừa mới nói, ngươi muốn đến bất kỳ nơi nào thì đến, chẳng cần lệnh bài mà.”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Tiểu muội chân dài, nàng không cần ăn dấm. Vị Cung chủ kia không phải người, không thể cạnh tranh quan hệ với nàng được đâu, sẽ không cướp được địa vị của nàng trong lòng ta.”
Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói: “Có quỷ mới thèm cái địa vị rách đó.”
“Tốt, tốt, rất tốt.” Ứng Sơn Hồng thấy hắn ta đường đường là Thiên Vương tân nhiệm lại bị ba người này làm như không thấy, không khỏi giận dữ, những lời dặn dò của Cung chủ Thiên Cung trước khi lên đường đã bị ném ra sau ót.
“Hạ Thiên, ta muốn ngươi chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận