Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3544: Ngươi không tin?

“Nơi này không phải là nơi mà ngươi nên đến, cút đi.”
Nam nhân mắt đỏ chậm rãi bước ngang qua Ninh Nhụy Nhụy, sau đó ngừng lại, lãnh đạm nói.
“Có nên đến hay không không phải do ngươi quyết.” Ninh Nhụy Nhụy đáp lại một câu.
Nam nhân mắt đỏ quay lại nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bổn tôn chủ. Hậu quả ngươi không thể thừa nhận được đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không bị dọa, không chút khách sáo đáp lại: “Người hay nói mấy lời này, hoặc ngoài mạnh trong yếu hoặc cuồng vọng vô tri, ngươi thuộc loại nào?”
“Ha ha ha, ngươi nói quá đúng, thật sự thống khoái.” Hoàng Y nghe Ninh Nhụy Nhụy nói xong, không khỏi phá lên cười, châm chọc nam nhân mắt đỏ: “Xích Nguyệt, ngươi thật sự coi mình là chủ thiên hạ sao? Ngươi ngay cả chủ Hoàng Sơn cũng không phải.”
“Ngươi câm miệng lại đi.” Nam nhân mắt đỏ khoát tay, một lá bùa màu đen từ trong lòng bàn tay bay ra, bịt miệng Hoàng Y lại.
Hoàng Y đành phải mở to mắt, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân mắt đỏ. Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn ta có thể đã chém đối phương thành muôn mảnh.
“Kẻ xông vào cũng không chỉ có một mình ngươi, còn những người khác đâu?” Nam nhân mắt đỏ quay người, lạnh lùng hỏi Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy cười nhạt: “Lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng. Lão đầu râu quai nón, còn có Hoàng Sơn Tam Tuyệt hẳn là do ngươi phái ra?”
Nam nhân mắt đỏ gật đầu, nhưng đồng thời cũng có chút nghi hoặc: “Không sai, nếu ngươi gặp phải bọn họ, bây giờ ngươi chết rồi mới đúng.”
“Khiến cho ngươi thất vọng rồi.” Ninh Nhụy Nhụy khẽ cười một tiếng: “Người có danh hiệu Vân Hải đã chết rồi.”
“Ồ?” Mặc dù nam nhân mắt đỏ có chút ngoài ý muốn nhưng gương mặt cũng không có quá nhiều kinh ngạc: “Ngươi cũng có chút thực lực đấy, nhưng không sao. Dù sao cũng sắp đại cáo công thành, có bọn họ hay không cũng không quan trọng.”
Ninh Nhụy Nhụy cau mày: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi muốn biết, vậy thì đi theo ta đi.” Nam nhân mắt đỏ cười nhạt một tiếng, cau mày nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Tuy nhiên, ngươi có can đảm này sao?”
“Đã đến niên đại gì rồi mà còn dùng phép khích tướng cũ rích.” Ninh Nhụy Nhụy có chút khinh thường nói.
Sắc mặt nam nhân mắt đỏ hơi trầm xuống, bày ra tư thái tịch mịch của một cao thủ: “Đây không phải phép khích tướng mà là bổn tôn chủ muốn tìm người trò chuyện. Mấy trăm năm qua, tất cả mọi người đều sợ ta, kính tã, nhạo báng ta, hủy ta, nhưng không có ai hiểu ta.”
Tiếp theo, đột nhiên giọng nói của hắn ta bình thản lại, đưa tay chỉ Ninh Nhụy Nhụy: “Vừa lúc đại sự đã định, hôm nay bổn tôn chủ rất cao hứng, sẽ ban thưởng cho ngươi một lần tạo hóa, để ngươi được tận mắt chứng kiến thời khắc vĩ đại bổn tôn chủ tấn thăng thành Chân Tiên.”
“Chân Tiên?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày. Mặc dù nàng không rõ ràng chuyện tu tiên, nhưng cũng biết cảnh giới này còn cao hơn so với Độ Kiếp Kỳ rất nhiều.”
Nhưng nam nhân mắt đỏ trước mắt nhìn không giống cường giả Độ Kiếp Kỳ, tại sao hắn ta lại dám thổi phồng lên thẳng Chân Tiên?
Nam nhân mắt đỏ nhìn ra được tâm tư của Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi không tin?”
“Không có cái gì gọi là ta tin hay không?” Ninh Nhụy Nhụy quyết định lấy bất biến ứng vạn biến: “Ngươi muốn thành tiên, vây thì thành thôi, dù sao chuyện cũng không liên quan đến ta.”
“Đương nhiên chuyện không liên quan đến ngươi rồi.” Nam nhân mắt đỏ hừ lạnh một tiếng: “Bổn tôn chủ chỉ hy vọng có người tận mắt chứng kiến khoảnh khắc mang tính lịch sử này. Ở cái nơi linh khí mỏng manh này, bổn tôn chủ hy vọng có thể nghịch thiên cải mệnh. Đây chính là đại khí phách đến cỡ nào, cũng là sự nghiệp to lớn đến cỡ nào. Nếu không có người tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ không đáng tiếc sao?”
“Ta hiểu rồi.” Ninh Nhụy Nhụy cố nén muốn cười, thử lý giải suy nghĩ của người này: “Ý của ngươi chính là ngươi quá mạnh. Nếu không có ai nhìn thấy thời điểm quá mạnh đó của ngươi, vậy thì ngươi giả bộ cũng không có ý nghĩa nào, đúng không?”
Nam nhân mắt đỏ cau mày: “Ngươi là môt thiếu nữ xinh đẹp, tại sao ngươi nói chuyện lại thô tục như vậy?”
“Thô tục hay không, không quan trọng, ngươi nói có đúng không?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Nam nhân mắt đỏ thản nhiên nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi rất thông minh, điều này rất tốt. Chờ bổn tôn chủ tấn thăng Chân Tiên, đến lúc đó ta sẽ mang ngươi đến liên minh tu tiên, ngươi cũng xem như một bước thăng thiên.”
“Miễn đi.” Ninh Nhụy Nhụy trực tiếp lắc đầu từ chối: “Ta không có hứng thú đến liên minh tu tiên gì cả. Mặc dù trái đất hơi rách nát, nhưng ở rất tốt. Có một ngày, ta sẽ đến liên minh tu tiên, nhưng hơn phân nửa là quấy rối.”
“Một suy nghĩ vừa buồn cười vừa vô tri.” Nam nhân mắt đỏ không khỏi lắc đầu cảm thán: “Một con giun con dế lại muốn quấy rối quốc gia của một con voi, ngươi không cảm thấy buồn cười à?”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên đáp: “Cũng không có gì buồn cười cả. Sâu kiến tuy nhỏ, nhưng chẳng những có thể ăn hết voi, thậm chí ăn hết cả mặt đất.”
Nam nhân mắt đỏ nghe xong, cũng lười phản bác, chỉ thản nhiên nói: “Thời gian cũng đã đến rồi, ngươi theo bổn tôn chủ đi đi.”
Nói xong, hắn ta hơi đưa tay lên, có mấy chục lá bùa màu đen đột nhiên xuất hiện mang theo một luồng sương mù màu đen cuốn lấy Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy cầm Lưu Vân Thiết Nhận trong nháy mắt chém xuống, mắt lạnh nhìn nam nhân mắt đỏ: “Nhanh như vậy đã lộ nguyên hình, muốn động võ rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận