Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3876: Ngươi đừng lên tiếng nữa

“Anh bạn, lời này của ngươi là có ý gì?”
Hoa Hoành Chí nghe Hạ Thiên nói, sắc mặt tái xanh, lạnh lùng hỏi lại: “Hoa gia ta đắc tội với ngươi từ lúc nào?”
“Ngươi đừng có lôi kéo làm quen. Ngươi không phải bạn của ta, cũng không xứng làm bạn của ta.”
Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu.
Hoa Hoành Chí càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nghiến răng mắng to: “Con mẹ nó, ngươi thì tính là gì? Ta gọi ngươi một tiếng anh bạn là đã nể mặt ngươi lắm rồi, lại tưởng mình là nhân vật chính nào đó. Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ chuyện gì. Nghênh Hà là nữ nhân của ta, ngươi thử đánh chủ ý xem sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng, cảm thấy tên ngốc kia đơn giản đầu óc có vấn đề: “Ngươi đừng gộp phẩm vị của ta làm một với loại ngớ ngẩn ngươi.”
Hoa Hoành Chí tức giận đến sắc mặt đỏ lên, lập tức quay đầu lại mắng Tạ Nghênh Hà: “Nghênh Hà, đây là cái thứ bạn cẩu thí gì của nàng vậy? Một chút lịch sự cũng không có.”
“Cái này…” Tạ Nghênh Hà cũng mờ mịt, không hiểu vì sao bạn trai Ninh Nhụy Nhụy lại có thái độ ác liệt với hôn phu của nàng như vậy, đành phải quay sang nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Nhụy Nhụy, bạn trai ngươi bị cái gì thế? Chúng ta cũng không trêu chọc hắn mà?”
Ninh Nhụy Nhụy thở dài. Nàng có thể nói là phục bản lãnh một câu hai có thể gây sự của Hạ Thiên.
“Hạp tử, ngươi đừng hiểu lầm. Hắn chính là người như vậy.”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức giải thích: “Thật ra hắn không có ác ý gì với các ngươi đâu.”
“Cái này mà không gọi là ác ý?”
Hoa Hoành Chí nghe Ninh Nhụy Nhụy nói xong mà cảm thấy tức cười, đưa tay chỉ vào Hạ Thiên: “Hắn rủa anh họ ta chết, còn nói ta không có tư cách làm bạn của hắn. Cái này mà nói là không có ác ý?”
Hạ Thiên nói: “Ngươi còn chưa xứng để ta có ác ý. Đừng nói là ác ý, chỉ cần ta có một chút khó chịu với ngươi thôi, bây giờ ngươi đã là người chết.”
Hoa Hoành Chí cảm giác giống như nghe được một câu chuyện cười: “Ngươi hù ta à? Ngươi cho rằng ta là người dễ bị hù sao? Nơi này là Tuyết Thành. Cho dù các ngươi có giao tình với Bạch gia, Hoa gia chúng ta cũng có thể đuổi tận giết tuyệt các ngươi.”
“Chẳng có thành gì ở đây cả.”
Hạ Thiên bổ sung: “Còn nữa, nếu ngươi không thu hồi ngón tay lại, chỉ sợ nó cũng sẽ bị gãy mất đấy.”
Có thể nói ra lời này, Hạ Thiên đúng là nể đủ mặt mũi.
Đương nhiên là nể mặt Ninh Nhụy Nhụy. Bằng không, Hạ Thiên chẳng thèm nhắc nhở một câu, một cước đá qua phế đi tên tiểu tử trước mắt.
“A, ha ha.”
Hoa Hoành Chí giận quá hóa cười, giống như nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười: “Tiểu tử, con mẹ nó ngươi là ai? Nơi này là Tuyết Thành, là địa bàn của Hoa gia chúng ta. Ngươi có tin một câu của ta có thể khiến ngươi chết ở đây không?”
Ninh Nhụy Nhụy biết rõ Hạ Thiên đã nể mặt nàng, nàng liền tiến lên hai bước đến bên cạnh Tạ Nghênh Hà, chậm rãi nói: “Ta đã nói rồi, Hạ Thiên không có ác ý với hai người. Chỉ là trước đó Hoa Vạn Tử gây ra một số chuyện bất lời cho chúng ta. Cho nên hắn mới không có cảm tình với Hoa gia.”
Nàng nói như thế thật ra đã giảm bớt không ít tội ác giúp Hoa Vạn Tử. Tiểu tử đó vẫn luôn im lặng để người của Tuyết Điếu Hội đối phó Hạ Thiên, lại còn hợp tác với Đại Thiên Thu phái Tuyết Sơn, kết quả bị Tô Mộng Lệ một kiếm đâm chết.
“Ta không tin anh trai ta làm chuyện bất lợi đối với các ngươi.”
Hoa Hoành Chí nghe Ninh Nhụy Nhụy giải thích, thái độ ngược lại tốt hơn một chút, nhưng vẫn không khách sáo: “Còn nữa, các ngươi dựa vào cái gì mà rủa anh trai ta chết. Nếu các ngươi nói không rõ ràng, ta không xong với các ngươi đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy lãnh đạm nói: “Anh họ của ngươi làm chuyện gì, có chết hay không, ngươi chỉ cần gọi điện thoại hỏi một chút là biết. Người của Bạch gia cũng đã mang thi thể của hắn ta trở về.”
“Tiểu muội chân dài, nàng không cần giải thích với tên ngu ngốc đó.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Có giải thích, hắn ta nghe cũng không hiểu đâu.”
“Các ngươi.”
Hoa Hoành Chí tức đến mức muốn bể phổi, chỉ vào Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Các ngươi chờ đó cho ta, việc này không xong đâu. Nghênh Hà, chúng ta đi. Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, đừng nên qua lại với hạng người không đứng đắn.”
Nói xong, hắn ta kéo Tạ Nghênh Hà rời đi.
“Hoành ca, ngươi đi trước đi.”
Tạ Nghênh Hà do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Để ta nói với Nhụy Nhụy vài câu.”
“Hừ, vậy nàng đi nói đi.”
Hoa Hoành Chí hừ lạnh một tiếng, hất tay Tạ Nghênh Hà ra: “Bổn thiếu gia không phụng bồi đâu.”
Nói xong, hắn ta bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Tạ Nghênh Hà không khỏi có chút xấu hổ. Đến bây giờ nàng cũng không biết vì sao tình huống lại biến thành như vậy. Tuy nhiên, nàng cũng không oán trách Hạ Thiên hay là Ninh Nhụy Nhụy.
Bởi vì, cho dù Hạ Thiên không nói câu nói kia, khả năng cuộc đối thoại về sau cũng không được vui.
Hoa Hoành Chí là người có lòng ham chiếm hữu cực mạnh, không thích nàng lui tới với bất cứ người nào bất kể là nam hay nữ.
“Nhụy Nhụy, thật ra ta có việc muốn nhờ ngươi giúp.”
Tạ Nghênh Hà do dự một chút, sau đó lên tiếng: “Chỉ là nó hơi bị mạo muội, không biết có nên nói hay không.”
Hạ Thiên nói: “Khi ngươi cảm thấy không biết có nên nói ra việc gì hay không, vậy thì ngươi đừng nói. Bình thường đó cũng chẳng phải việc tốt.”
“A.”
Tạ Nghênh Hà không phản bác được.
“Ngươi đừng có lên tiếng nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó trấn an Tạ Nghênh Hà: “Hạ Thiên là người không biết che đậy mồm miệng. Ngươi đừng để hắn ở trong lòng. Có chuyện gì cần hỗ trợ, ngươi cứ việc nói. Trước kia ngươi cũng đã giúp ta không ít việc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận