Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2518: Ngươi là ai, sao lại ở nhà ta?

Bàng Thu Thủy chớp chớp đôi mắt đẹp, trên khuôn mặt lộ vẻ bừng tỉnh, cũng không hỏi tiếp về vấn đề này nữa.
Ba người đi ra khỏi lầu dạy học, dọc theo một con đường nhỏ rợp bóng cây, không bao lâu sau liền tới một khu ký túc xá cũ dành cho giáo viên công chức.
“Cô Thu Thủy, không biết Bàng giáo sư có từng nhắc đến chuyện về bảo hiểm với ngươi không?” Lúc lên lầu, Lam Y Nhân moi được chút tin tức về Bàng giáo sư từ trong miệng Bàng Thu Thủy.
Bàng Thu Thủy thản nhiên nói: “Quan hệ của ta và mẹ không tốt cho lắm, cũng rất lâu rồi không về.”
“Việc của ta nàng không nhúng tay vào, việc của nàng ta cũng chưa từng hỏi qua.”
“Ngại quá.” Lam Y Nhân cảm thấy thái độ của nữ nhân này đối với mẹ ruột rất cổ quái, chỉ là việc của nhà khác nên nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Đi đến lầu hai, Bàng Thu Thủy đột nhiên dừng bước, nói với Hạ Thiên: “Ta không quen Kiều Tiểu Kiều, nhưng lúc ta còn nhỏ có người bạn tốt tên Vương Tiểu Nha, ngươi biết không?”
“Tất nhiên biết rồi, Vương Tiểu Nha cũng là vợ ta.” Hạ Thiên dùng ngữ khí như lẽ đương nhiên nói.
Bàng Thu Thủy dừng lại, có thể là không biết nên tin tưởng lời nói của Hạ Thiên hay không, lời nói này thật sự có chút quá giới hạn.
Dừng lại nửa phút, nàng lại không nhịn được hỏi: “Ta có thể hỏi xem nàng đi đâu rồi không?”
“Ít nhất là nửa năm trước chúng ta vẫn liên lạc với nhau, bây giờ nàng ấy lại không có tin tức gì…”
“Nàng đi đâu không cần phải nói với ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Ngươi biết chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, vẫn lên làm cô giáo tốt đi.”
Bàng Thu Thủy mỉm cười, không hỏi tiếp nữa, sau đó bước đến một cánh cửa, móc chìa khóa ra mở cửa: “Chính là chỗ này, chắc hẳn mẹ ta đang ở thư phòng luyện chữ, các ngươi phải chờ một lát nữa.”
“Không sao, cũng không phải việc gì gấp.” Lam Y Nhân thản nhiên nói.
Ba người đổi giày ở cửa ra vào, rau đó đi vào phòng khách.
“Các ngươi ngồi trước đi, ta đến thư phòng xem thử.”
Bàng Thu Thủy rót hai cốc nước nóng cho Hạ Thiên và Lam Y Nhân, sau đó xoay người đến thư phòng.
Lam Y Nhân liếc nhìn thân ảnh Bàng Thu Thủy vào thư phòng rồi mới nói với Hạ Thiên: “Nữ nhân này có chút quái lạ.”
“Lạ ở đâu?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi lại.
“Trước đó rõ ràng nàng với quan hệ không tốt với mẹ, hơn nữa rất lâu rồi không về.” Lam Y Nhân nói ra điểm nghi ngờ của mình: “Nhưng nàng lại mang theo chìa khóa bên người, hơn nữa vừa vào cửa liền quen thuộc lấy dép lê, còn biết vị trí của máy lọc nước… Hiển nhiên nàng đang nói rối.”
Hạ Thiên tùy tiện nói: “Cũng có thể bài trí trong phòng trước giờ chưa từng thay đổi.”
“Vẫn không đúng ở đâu đó.” Lam Y Nhân tỉ mỉ nhớ lại việc vừa nãy, đáy lòng luôn có cảm giác không yên, loại cảm giác này là do nữ nhân vừa rồi mang tới.
Không bao lâu, trong thư phòng có hai bóng người đi ra.
Một là nữ nhân trung tiên dáng người cao gầy, trông có vẻ tầm hơn năm mươi tuổi, tóc có chút hoa râm, cơ mà tinh thần rất minh mẫn, quần áo chỉnh tề, chỉ là vẫn luôn căng mặt ra, miệng mím chặt, dáng vẻ không dễ ở chung cho lắm.
Người còn lại đương nhiên là Bàng Thu Thủy, nàng ngoan ngoãn đi theo nữ nhân trung niên này.
Đến phòng khách, nữ nhân trung niên lạnh lùng quét mắt nhìn Hạ Thiên và Lam Y Nhân.
“Mẹ, đây là Lam Y Nhân nữ sĩ, do công ty bảo hiểm Kiều Thị phái tới để đối chiếu một vài thông tin với người.”
Bàng Thu Thủy dùng tay giới thiệu Lam Y Nhân, kế đó chỉ vào Hạ Thiên, vô cùng đơn giản nói: “Hắn là Hạ Thiên.”
Nữ nhân trung niên hơi nhíu mày lại, liếc mắt nhìn con gái của mình, lại quay sang nhìn Hạ Thiên, cuối cùng không nói gì hết.
Lam Y Nhân cảm thấy bầu không khí có phần khác lạ, lười tiếp tục dây dưa, thế là mở miệng nói: “Chào Bàng giáo sư, ta là nhân viên điều tra của công ty Kiều Thị, lần này đến đây là muốn xác minh với ngươi vài việc về chính sách bảo hiểm.”
“Đến thư phòng nói đi.” Giọng nói của Bàng giáo sư lạnh lùng dị thường, giống như thuộc về kiểu không nói cười tùy tiện, tiếp theo nói với con gái của nàng: “Ngươi cũng theo luôn.”
Hạ Thiên vừa muốn đứng dậy đã bị Bàng giáo sư trừng mắt: “Ngươi ở yên đây cho ta.”
“Này, ngươi có bệnh hả.” Hạ Thiên cảm thấy thái độ của bà già này đối với hắn có chút ác liệt, nhất thời cực kỳ không vui.
Lam Y Nhân sợ Hạ Thiên nổi giận, vừa muốn nói gì đó, thì bỗng dưng Bàng Thu Thủy đã đứng trước mặt nàng chắn tầm nhìn của nàng, khiến nàng chỉ đành im lặng.
“Hạ Thiên, ngươi ở đây chờ một lát, được không?” Bàng Thu Thủy mỉm cười, “Có gì thất lễ sau này ta sẽ xin lỗi ngươi.”
Lam Y Nhân cũng cho Hạ Thiên một ánh mắt bình tĩnh chớ vội.
“Được, vậy ta chờ ở đây.” Hạ Thiên cũng lười so đo với một bà già, thế là hắn ngồi lại ghế sofa.
Tiếp theo Lam Y Nhân và Bàng Thu Thủy đều đi theo Bàng giáo sư đến phòng khách.
Qua một lúc, âm thanh gõ cửa đột nhiên vang lên.
Hạ Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không thèm để ý.
Không bao lâu sau, âm thanh chìa khóa mở cửa lại vang lên, sau đó một nam tử cao to anh tú ôm bó hoa hồng cực lớn bước vào, trong miệng tức giận nói: “Dì, Thu Thủy, sao hai người không mở cửa cho ta.”
“Thu Thủy, ta biết hôm nay nhất định nàng sẽ ở đây mà, ta còn có ý mua hoa hồng loại vô cùng đắt nữa, tận mấy vạn tệ lận đó, ta còn đặt bữa ăn kiểu pháp, tối nay chúng ta đến đó ăn đi.”
“Thu Thủy, nàng…” Chờ khi thay giày đi đến phòng khách, nhìn thấy Hạ Thiên đang ngồi trên sofa, lời nói của nam tử anh tuấn nhất thời dừng lại, sắt mặt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo: “Ngươi là ai, sao lại ở nhà ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận