Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3281: Khách không mời mà đến thì cũng là khách

“Đương nhiên rồi.” Khóe miệng nữ lão sư nhếch lên, cười nói: “Ngươi thật sự không cho rằng ngươi có thiên phú dị bẩm, là kỳ tài tu tiên trăm năm khó gặp chứ?”
“Cho nên, ngươi và người của Mộc Dương Thị giật dây ta là cùng một bọn?”
Vân Tiểu Đông yên lặng nhìn nữ lão sư, nét mặt có chút bi phẫn.
Lúc đó, Mộc Dương Thị luôn có âm thanh muốn nàng đi tu tiên, còn nhắc đến quan hệ giữa nàng và Hạ Thiên. Về sau, Vân Tiểu Đông hẹn người kia gặp mặt, thiếu chút nữa bị người kia giết chết, chính vị sư phụ này đã kịp thời xuất hiện cứu nàng.
Tiếp theo, Vân Tiểu Đông tiếp xúc mới biết được, vị nữ lão sư đại học Giang Hải này lại là người thích tu tiên, hơn nữa còn có một bộ lý luận tu tiên hoàn chỉnh và công pháp tu tiên truyền thừa mấy trăm năm.
“Bây giờ mới nhận ra ngươi đúng là ngốc đúng không?” Nữ lão sư cũng lười che giấu, đưa tay chỉ vào Vân Tiểu Đông: “Nói như vậy, thật ra ngay từ đầu ta đã sắp xếp người tập kích ngươi, cũng là ta sắp xếp người giật dây ngươi, vở kịch về sau cũng là do một tay ta đạo diễn, mục đích tất nhiên là từng bước giảm thấp sự cảnh giác của ngươi, sau đó thu lấy tín nhiệm của ngươi, cuối cùng đạt được kết quả như ngày hôm nay, ngươi đã biết rõ chưa?”
“Đúng là trăm phương nghìn kế.” Vân Tiểu Đông ra đời không nhiều, hiểu biết về người quá ít. Phòng bị người giậy dây mình nhưng lại không hề sinh ra cảnh giới với người cứu mình. Vì thế, nàng mới dần dần rơi vào sự khống chế của người khác: “Ta quả nhiên là đồ ngốc, là ngớ ngẩn.”
“Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.” Nữ lão sư đưa viên thuốc màu đỏ trong tay: “Uống đi, phần diễn của ngươi hôm nay mới được xem là kết thúc.”
Vân Tiểu Đông cười khổ một tiếng: “Đây là một viên thuốc độc sao?”
“Cũng không phải.” Biểu hiện của nữ lão sư ngược lại nghiêm túc: “Đây là một viên Luyện Khí Đan hàng thật giá thật, chỉ cần ngươi uống nó, ngươi có chừng một phần trăm xác suất đả thông kinh mạch, sau đó ngưng tụ thành đan điền khí hải, từ đó bước chân vào con đường tu tiên.”
Lúc này, Vân Tiểu Đông đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng: “Thật có chuyện tốt này sao? Ngươi cho ta à?”
“Ta có nói đây là chuyện tốt sao?” Nữ lão sư cười nhạo, một tay nâng cằm Vân Tiểu Đông, một tay nhét viên thuốc vào: “Còn chín mươi chín phần trăm xác suất, ngươi sẽ biến thành mệnh môn của hộp Vấn Nguyệt Hắc. Ngươi còn sống, kết giới màu đen sẽ tồn tại. Ngươi chết, kết giới màu đen mới có thể biến mất.”
Vân Tiểu Đông lập tức nghĩ đến một biện pháp.
“Ngươi đừng nghĩ đến việc tự mình kết thúc, vô dụng thôi.” Nữ lão sư liếc mắt một cái đã nhìn ra được tâm tư của Vân Tiểu Đông: “Mặc kệ ngươi dùng biện pháp tự sát gì cũng vô dụng. Uống thuốc độc? Viên thuốc này cũng có thể tự giải độc. Cắt cổ tay, viên thuốc này sẽ giúp cho vết thương nhanh chóng lành lại. Nói theo một ý nghĩa nào đó, ngươi đã nhận được trường sinh bất tử, không khác gì tu tiên giả.”
“Ta chết cũng không uống. Ực ực…” Vân Tiểu Đông vốn định biểu diễn thà chết chứ không khuất phục, kết quả viên thuốc thừa cơ trôi vào cổ họng, sau đó rất có thứ tự trôi xuống dạ dày, rất nhanh được tiêu hóa.
Nữ lão sư tiện tay ném Vân Tiểu Đông sang một bên, sau đó đá văng cửa phòng bước ra đại sảnh.
“Đi, mang Hạ Thiên, còn có đám nữ nhân kia đến đây.” Nữ lão sư nhìn xung quanh, xác định trong ngoài tầng cao nhất đã bị cái bóng màu đen phong ấn lại, lúc này mới ra lệnh.
Trong đại sảnh lập tức vang lên một giọng nói lạ lẫm: “Không cần đâu. Khách đã đến, làm sao có thể phiền khách gọi chúng ta chứ?”
Nữ lão sư đưa mắt nhìn, phát hiện người đến chính là Tô Bối Bối.
“Khách không mời mà đến cũng là khách.” Tô Bối Bối mặc chiếc áo ngủ, trong tay còn cầm theo một cái ấm nước, cười hỏi: “Uống trà không? Thiết Quan âm ngon nhất đấy.”
“Tại sao ngươi lại tỉnh táo như vậy?” Gương mặt nữ lão sư lộ ra vẻ kinh nghi: “Hộp Vấn Nguyệt Hắc có tác dụng mê hồn. Bên trong kết giới, chỉ cần được ánh trăng chiếu xuống, bất kỳ người nào cũng sẽ rơi vào hôn mê.”
Tô Bối Bối mỉm cười: “Thật ngại quá, có khả năng là ta thích đóng cửa sổ khi đi ngủ nên không bị ánh trăng chiếu vào.”
Khi nói, ánh trăng đã chiếu vào mặt Tô Bối Bối và người của nàng, khiến cho dáng người của nàng rất có tiên khí, đẹp đến mức kinh tâm hồn phách.
“Tình thế có biến, rút lui.” Con ngươi nữ lão sư đảo một vòng, quyết định thật nhanh, sau đó quay người muốn rời đi.
Chỉ thấy bốn nữ sinh viên biến thành bóng đen, trong nháy mắt bao vây nữ lão sư, nhanh chóng quay về phòng của Vân Tiểu Đông, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bành.
Mấy bóng đen vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, bỗng dưng bị người ta đạp trở về.
“Đã đến rồi thì ngồi thêm một lát, đừng khiến cho chúng ta giống như không hiểu đạo đãi khách vậy.”
Lam Y Nhân mỉm cười, mũi chân điểm trên bệ cửa sổ, cũng đang đứng dưới ánh trăng.
Nữ lão sư hóa thành bóng đen, muốn dung nhập vào kết giới màu đen bên ngoài.
Đáng tiếc, lại thất bại.
Các nàng chỉ có thể biến thành bóng đen, bay tán loạn như mấy con ruồi không đầu ở tầng cao nhất cao ốc Thần Y, hoàn toàn không bay ra được.
“Các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa.” Không biết từ lúc nào, Hạ Thiên xuất hiện trong phòng khách, nằm nghiêng trên ghế salon, mặt không kiên nhẫn.
Lúc này, nữ lão sư chạy về bên cạnh Vân Tiểu Đông, lạnh lùng nói với Hạ Thiên: “Các ngươi đừng quá đắc ý. Mệnh của nàng ta còn nằm trong tay ta. Nếu các ngươi dám làm loạn, nàng ta liền mất mạng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận