Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3105: Lựa chọn gia chủ

“Nhị sư phụ, tại sao ông lại đến đây?”
Hạ Thiên hơi cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn Ngải Luân từ trên trời rơi xuống: “Vừa nãy bọn họ còn nói ông đến Nguyệt Phương Nguyên mà?”
“Thế nào? Ta đi đâu còn phải báo cáo với ngươi sao?” Ngải Luân khó chịu trừng Hạ Thiên một chút: “Về sau ngươi bớt nói xấu sau lưng ta lại. Cho dù ngươi là đồ đệ của ta, ta cũng đánh ngươi đấy.”
Hạ Thiên khinh thường khoát tay: “Nhị sư phụ, ông đừng làm rộn. Ông đánh không lại ta đâu. Cho dù nể tình sư đồ, ta chấp ông hai cánh tay, ông cũng không đụng được đến nửa sợi lông của ta.”
“Bớt đánh rắm đi.” Sắc mặt Ngải Luân đỏ lên trừng Hạ Thiên: “Ngươi sớm muộn gì cũng ăn thiệt bởi cái miệng của ngươi thôi.”
“Điều này tuyệt đối không có khả năng.” Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Miệng của ta chỉ chiếm tiện nghi mà thôi, hơn nữa còn chiếm tiện nghi của mỹ nữ.”
Ngải Luân lười tranh luận với con hàng trước mắt. Ông quay sang nói với Hồ lão thái thái: “Ta nhận được tin tức có sát thủ ra tay trong yến hội, cho nên ta đến xem một chút.”
“Ồ, ta còn đang định hỏi vì sao Ngải tiên sinh lại quay về?” Hồ lão thái thái mỉm cười giải thích: “Người mà ngươi nói đã bị bắt đưa vào địa lao rồi.”
Ngải Luân cau mày, hơi cảm thấy ngoài ý muốn: “Người kia là sát thủ cao cấp, xuất đạo cùng thời với ta, tại sao lại dễ dàng bị bắt như thế?”
Suy nghĩ một chút, ông quay sang hỏi Hạ Thiên: “Vừa rồi là ngươi ra tay?”
Hạ Thiên lắc đầu, cười nói: “Người mà ông nói cùng với người mà lão thái thái nói hẳn không phải cùng một người.”
“Ồ?” Hồ lão thái thái ngẩn người, nói với Hạ Thiên: “Hạ thần y, lời này của ngươi là có ý gì?”
“Thì có nghĩa đen thôi.” Hạ Thiên lười biếng đáp một câu: “Ngươi cảm thấy tên ngu ngốc vừa rồi là sát thủ sao? Đừng nói là cấp cao thế giới, ngay cả cấp thôn cũng không đủ trình độ.”
Hồ lão thái thái cau mày, hiển nhiên bà cũng cảm thấy Hạ Thiên nói rất có lý. Tuy nhiên, khi bà phóng nhãn nhìn khắp tất cả mọi người tham gia yến hội, gần như đều là những người mà bà quen biết, hoặc có liên quan rất sâu với Hồ gia, trong đó không có khả năng có sát thủ lẫn vào.
Nhưng Ngải Luân cũng sẽ không đem chuyện này ra nói đùa. Hạ Thiên cũng không giống như đang nói hươu nói vượn. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Mẹ, mẹ đừng nghe hai người bọn họ nói hươu nói vượn.” Hồ Ứng Bảo là người không chịu nổi đầu tiên, có chút khó chịu nói: “Người ở đây ai mà không có giao tình mấy chục năm với Hồ gia. Muốn nói có sát thủ, hai người bọn họ là người có khả năng nhất.”
“Không cho phép ngươi nói bậy.” Hồ lão thái thái trừng mắt nhìn đứa con thứ hai của mình: “Ngải tiên sinh là người Cổ Thần bà bà chọn trúng, tại sao lại làm ra chuyện bất lợi với cổ tộc được?”
Hồ Ứng Bảo bị ánh mắt của lão thái thái dọa sợ, hơi co rúm người cúi thấp đầu, nhưng vẫn không phục: “Coi như con nói bậy đi, nhưng chẳng lẽ bọn họ cũng không phải nói bậy sao?”
“Bất kể chúng ta có nói bậy hay không, tóm lại tin tức này không sai.” Ngải Luân lười lẫn vào nội đấu Hồ gia. Chỉ là ông được người nhờ vả đến giải quyết phiền phức mà thôi: “Yến hội nên giải tán trước, tất cả ai về nhà nấy. Ta sẽ bảo vệ bên cạnh lão thái thái một khoảng thời gian, hẳn sẽ không có vấn đề gì xảy ra.”
“Yến hội không thể giải tán được, tuyệt đối không thể.” Lúc này, Hồ Ứng Hùng và Hồ Ứng Bảo đều đồng thanh phản đối.
Hai anh em liếc nhìn nhau. Ở phương diện này, bọn họ rất nhanh đạt thành nhận thức chung.
Hồ Ứng Hùng vội giải thích: “Hôm nay, tuy nói là gia yến nhưng tất cả mọi người đều biết rõ mục đích chính là xác định gia chủ. Đây chính là đại sự của toàn bộ Hồ gia, thậm chí là toàn bộ Nam Cương, làm sao cũng không thể qua loa như vậy được.”
“Đúng đúng đúng.” Hồ Ứng Bảo phụ họa theo: “Ta ngay cả Mạc Công cũng mời đến, chẳng lẽ cứ như vậy để lão nhân gia ông quay về?”
Lão thân sĩ kia lập tức đệm theo, nói với Hồ lão thái thái: “Hắn ta nói rất có lý, gia chủ Hồ gia can hệ trọng đại, cần xác định sớm. Yến hội có thể không làm nhưng vị trí gia chủ không thể treo quá lâu. Lão tỷ tỷ, hôm nay ngươi nên quyết định chuyện này đi.”
“Các ngươi đều có suy nghĩ đó sao?” Hồ lão thái thái nhìn chung quanh, nhìn những tử tôn Hồ gia bên cạnh bà, cao giọng hỏi.
Biểu hiện của những người này không giống nhau, có người muốn gật đầu nhưng lại ngại ánh mắt của Hồ lão thái thái, cho nên không ai dám có chút dị động.
“Hóa Vũ, ngươi có suy nghĩ gì không?” Hồ lão thái thái trực tiếp điểm thẳng tên Hồ Hóa Vũ: “Thời gian vừa qua, ngươi đại diện gia chủ, ngươi cảm thấy vị trí gia chủ có cần xác định vào ngày hôm nay không?”
“Cần.” Hồ Hóa Vũ không né tránh vấn đề, cũng không ra vẻ khiêm tốn: “Tôn nhi cảm thấy nãi nãi nên xác định ai sẽ là gia chủ vào ngày hôm nay, tránh cho sự cố phát sinh thêm.”
Hồ lão thái thái thở dài một tiếng, vô thức quay đầu nhìn Vạn Quy Nhân: “Ông cảm thấy thế nào?”
Vạn Quy Nhân mỉm cười, cầm tay của bà, thản nhiên nói: “Nếu bọn nhỏ đã cho rằng nên xác định, vậy thì định chứ sao?”
“Được.” Hồ lão thái thái không có thời gian Xuân đau Thu buồn. Bà hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói với chúng tân khách: “Vốn ta muốn mời mọi người đến đây ăn một bữa cơm, trao đổi tình cảm. Sau bữa tiệc sẽ mời mọi người làm chứng định ra việc này, nghĩ không ra vẫn có người sốt ruột đến nỗi ngay cả cơm cũng không muốn ăn.”
Nghe xong, không ít người đỏ mặt, mắt cụp xuống.
“Nếu Ngải tiên sinh đã có mặt, vậy thì ta, còn có Ngải tiên sinh cùng chủ trì việc tuyển chọn gia chủ.” Hồ lão thái thái đề nghị.
“Mẹ, con phản đối.” Hồ Ứng Bảo lập tức phát biểu ý kiến khác biệt. Ông ta chỉ vào Hạ Thiên: “Ông ta là sư phụ của Hạ Thiên, đồ tôn của Vạn tiên sinh. Vừa rồi mẹ cũng nói hắn cũng là cháu của mẹ, con không phải hoài nghi sự công bằng của mọi người, chẳng qua con cảm thấy hẳn nên né tránh loại tình huống này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận