Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2384. Một người khác cũng biết Nghịch Thiên Bát Châm

“Nếu như là lúc lão nương còn trẻ, thì ngươi đã sớm bị ta thiến rồi.”
Nữ nhân tóc dài khinh thường mắng mỏ: “Ngươi thì tính là cái gì, cũng xứng theo đuổi ta à.”
“Được rồi, vấn đề kiểu này bớt nói lại đi.”
“Nếu không vào chủ đề chính, ta có thể đi về ngủ chưa.”
Ngồi ở bên trái hàng cuối cùng chính là một thiếu nữ diễm lệ, quần áo tương đối thiếu vải, vừa nói vừa liếc mắt đưa tình với người đối diện nàng: “Hoặc là vị tiểu soái ca này có thể ngủ chung với ta không, nếu thế thì thật sự là việc vô cùng hưởng thụ.”
Ngồi đối diện nàng ta là một người trẻ tuổi đeo mặt nạ quỷ, trông thân hình có thể sánh ngang với tiểu thịt tươi, hắn thản nhiên nói: “Ngươi ăn không tiêu đâu, vẫn nên đừng có ý nghĩ này.”
“Ha ha ha, tiểu soái ca, ngươi đúng là rất tự tin nha.”
Thiếu nữ diễm lệ không ngờ tới tiểu soái ca lại trả lời như vậy, không khỏi cười đến mức run cả người: “Vậy thì thử xem thôi, xem là sẽ mệt chết, hay là trâu cày hỏng ruộng.”
Ứng Hiểu Nguyệt nghe thấy vậy, không khỏi hừ lạnh: “Tiêu Diễm Diễm, ngươi đúng là lẳng lơ, làm loạn gần ba mươi năm, còn chưa đủ sao?”
“Ứng đại tiểu thư đang ghen tị hả?”
Thiếu nữ diễm lệ cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên nói: “Sao ta nghe nói là trước đây không lâu ngươi đi câu dẫn nam nhân gọi là Hạ Thiên cơ mà, đáng tiếc bị người ta từ chối, hơn nữa đệ đệ cũng bị hắn giết chết.”
“Ngươi nói cái gì!”
Ứng Hiểu Nguyệt bị thọt vào chỗ đau ở trước mặt người khác, lập tức vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào thiếu nữ nói: “Đừng cho là ta không dám giết ngươi, thật sự chọc giận ta thì ngay cả Tiêu gia cũng không giữ được ngươi đâu!”
Đôi môi đỏ mọng của Tiêu Diễm Diễm giật giật, cười duyên nói: “Vậy ngươi tới giết ta đi nào.”
“Lại ồn ào hết cả lên.” Nữ nhân tóc dài thở dài, nói với trường sinh chủ: “Nếu vẫn không vào chủ đề chính, thì những người này liền đánh nhau mất.”
“Cộp, cộp!”
Lão giả tóc bạc quả nhiên gõ bàn một cái nói, thản nhiên nói: “Mọi người chớ ầm ĩ, ta có lời muốn nói.”
Không thể không nói tên trường sinh chủ này vẫn còn có chút mặt mũi, những người khác trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Sở dĩ ta chiếu hình ảnh của đôi nam nữ này, kỳ thực chính là muốn nói cho các ngươi biết......” Lão giả tóc bạc từ đầu đến cuối nở nụ cười như có như không, vừa có vẻ hơi cao thâm khó dò, lại khiến người ta cảm thấy bình dị gần gũi, “Hai người này chính là mục tiêu cuối cùng của Trường Sinh hội.”
Lão thái bà khuôn mặt sần sùi nhịn không được mà hỏi, “Trên người bọn họ chẳng lẽ có thứ gì đáng giá khiến chúng ta để ý?”
Những người khác rõ ràng cũng muốn hỏi vấn đề này.
“Đương nhiên là có.”
Lão giả tóc bạc quét mắt nhìn đám người, thản nhiên nói: “Nam nhân kia là Hạ Thiên, là ông chủ chân chính của tập đoàn Thần Y, cũng là đoàn trưởng của tổ chức sát thủ mạnh nhất Ám Ảnh Đoàn, còn là…” Hắn liên tiếp thông báo chuỗi thân phận của Hạ Thiên, mỗi một thân phận đều là việc tuyệt mật với người bình thường, hơn nữa hẳn là đã sớm bị Bé Ngoan xóa bỏ mới đúng.
“Những thân phận này đúng là rất lợi hại, nhưng đâu có liên quan đến Trường Sinh hội.”
Nam nhân là Đoạn Nhất Lang nhịn không được nói: “Nói trắng ra là một kẻ có tiền ưa thích giả nghèo mà thôi, loại vung tiền như rác này trường sinh chúng ta đâu có thiếu, bất cứ lúc nào cũng có thể giết rồi thay đổi mà.”
“Đoạn tiên sinh, ngươi nghĩ sai rồi.”
Ứng Hiểu Nguyệt nhịn không được nói: “Hạ Thiên cũng không phải người đơn giản như vậy, tất cả kẻ từng xem thường hắn cuối cùng đều chết trên tay hắn, ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Người ngoại quốc Lý Bội La có chút khó chịu nói: “Ám Ảnh Đoàn của tên này nhiều lần đoạt mối làm ăn của


Vạn xà


chúng ta, nếu như trường sinh chủ muốn giết hắn, thì có thể giao cho ta xử lý.”
“Có giết hay không, sau này hẵng nói.”
Lão giả tóc bạc thản nhiên nói: “Ta muốn bán đấu giá chính là Nghịch Thiên Bát Châm trên người nam nhân đó, châm pháp này có thể làm cho người ta trường sinh bất tử, ta và Tiêu lão môn chủ đã thề với nhau, bằng lòng trả bất kỳ giá nào.”
Tiêu lão môn chủ trong miệng lão giả tóc bạc, chính là lão môn chủ của âm Y môn.
Mười hai năm trước, vào lúc thế lực của âm Y môn được Hạ Thiên loại bỏ, người này quyết định thật nhanh truyền chức môn chủ cho Y Tiểu m, vừa thoát khỏi nguy hiểm liền chuyển phần lớn thế lực của âm Y Môn xuống thế giới ngầm, toàn vẹn bảo tồn.
“Nghịch Thiên Bát Châm?”
Trong phòng họp, trên mặt mấy người kia lộ ra thần sắc khác thường, có mấy người thậm chí sợ hãi nói: “Môn châm pháp này thật sự tồn tại?”
“Đúng vậy, thật sự tồn tại.”
Lão giả tóc bạc vô cùng khẳng định nói: “Bằng không thì các ngươi cho rằng mười hai năm trước Hạ Thiên dựa vào cái gì để tung hoành thiên hạ?”
“Dựa vào tuổi tác của hắn, người bình thường đoán chừng suốt đời ngay cả luyện khí tầng ba cũng không tới được, nhưng mà hiện tại tu vi của hắn ít nhất là Kim Đan kỳ.”
“Kẻ này sao lại kinh khủng như vậy!” Lão thái bà da mặt sần sùi kinh ngạc đến mức văng cả răng giả.
“Ta vẫn cảm thấy là trò đùa cả thôi.” Nam nhân hai mét kia vô cùng khinh thường, “Nếu như tu tiên đơn giản như vậy, chỉ cần luyện châm pháp liền có thể, vậy thì đám tiền bối kia cần gì phải tu hành gian khổ như thế.”
Tiêu Diễm Diễm cũng nói: “Ta cũng cảm thấy chỉ là truyền thuyết, Nghịch Thiên Bát Châm vốn không hề tồn tại.”
“Tiểu tử này nói không chừng còn có cơ duyên gì khác, giống như Tiêu lão môn chủ gặp được âm Hậu ấy.”
“Không, nó thực sự tồn tại.”
“Nghịch Thiên Bát Châm, Nhất châm sinh, Nhị châm tử, tam châm thịt cốt, Tứ châm tẩy tuỷ, Ngũ châm Đan thành, Lục châm Thần, Thất châm Tiên, Bát châm có thể nghịch thiên!.”
Vẻ mặt lão giả tóc bạc hiện lên thần sắc hồi tưởng, “Bởi vì lão ân sư của ta cũng biết Nghịch Thiên Bát Châm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận