Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3363: Ta nói phá thì phá

Bành.
Chưởng phong nổ tung, đánh ra một cái hố to ngay chỗ phát ra âm thanh.
“Hỏa khí vẫn còn rất lớn, đáng tiếc là quá kém, đánh không đến người.” Hạ Thiên trào phúng nói, bước ra từ đằng sau một cái cây.
“Hạ Thiên? Tại sao ngươi lại…” Ứng Sơn Hồng nhìn thấy người đến chính là Hạ Thiên, không khỏi mở to mắt: “Ngươi không có khả năng đuổi kịp ta? Ta đã dùng Đạp Không Vân Ảnh Bộ do đích thân Cung chủ sáng tạo ra, tại sao ngươi lại có thể theo kịp?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Loại công pháp chẳng khác nào ốc sên bò thì cũng đừng nên đặt tên, mất mặt lắm.”
“Không, không, ngươi tuyệt đối không phải Hạ Thiên.” Ứng Sơn Hồng bình tĩnh trở lại, giật mình nói: “Khí tức trên người ngươi quá rõ ràng, rốt cuộc ngươi là ai?”
Chỉ thấy một bóng người từ trên cây nhảy xuống trước mặt Ứng Sơn Hồng, mỉm cười ngạo nghễ: “Hắn dĩ nhiên không phải Hạ Thiên rồi, bởi vì ta mới chính là Hạ Thiên.”
“Đánh rắm, ta mới là Hạ Thiên.” Lời nói vừa dứt, chỉ thấy một Hạ Thiên khác từ đằng sau một cái cây đi ra. Hình dáng và chiều cao không khác chút nào.
Ứng Sơn Hồng không khỏi kinh ngạc, lập tức hiểu ra: “Không ổn rồi, chẳng lẽ ta đã không cẩn thận bước vào lâm thiên huyễn trận?”
Tiếp theo, hắn ta lại lắc đầu: “Điều này sao có thể? Lâm thiên huyễn trận là do chính ta bố trí, tại sao ta có thể rơi vào trong trận chứ?”
“Không có gì là không thể.” Một Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Trận pháp rách nát này của ngươi quá đơn sơ, chẳng có tác dụng gì đối với ta. Muốn phá giải nó chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.”
“Đánh rắm.” Ứng Sơn Hồng giận dữ: “Trận pháp này là do ta kết hợp từ tinh hoa vô số trận pháp mới ra được, hao phí hết mười năm tâm huyết, ngươi nói muốn phá thì phá sao?”
Trận pháp này là kết tinh tâm huyết mười năm gần đây của hắn ta. Lúc đó, Cung chủ Thiên Cung giao cho hắn ta một bản vẽ không hoàn chỉnh, hắn ta vẫn luôn chăm chỉ nghiên cứu trận pháp thượng cổ, phí hết sức lực mới khôi phục trận pháp này lại như cũ.
Lần này đến tàn cảnh U Minh, hắn ta lén lút mang theo trận pháp này đến, sau đó bố trí ở đây, chính là muốn thăm dò thực lực của Hạ Thiên.
Cho nên, ngay khi Hạ Thiên từ trong trận pháp bước ra, hắn ta đã quyết định tạm thời không giao thủ chính diện với Hạ Thiên.
“Đúng, ta muốn phá thì phá.” Tất cả Hạ Thiên đều mỉm cười.
“Hạ Thiên, ngươi khinh người quá đáng.” Ứng Sơn Hồng cảm thấy mình bị làm nhục, cũng không nhịn được nữa, đưa tay đánh về phía Hạ Thiên, chém ra mấy chục luồng kiếm quang mênh mông: “Ăn của ta một kiếm. Quy Hải Kiếm Quang.”
Vèo vèo vèo.
Cùng lúc đó, vô số Hạ Thiên bày ra tư thế giống nhau như đúc: “Quy Hải Kiếm Quang.”
Mấy vạn kiếm quang lớn nhỏ từ bốn phương tám hướng chém về phía Ứng Sơn Hồng.
Không bao lâu sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“A…”
….
Vân Đỉnh thành.
Ứng Sơn Hồng đột nhiên bừng tỉnh, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, vẫn còn chưa tỉnh hồn.
“Tỉnh rồi sao?”
Một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Ứng Sơn Hồng đưa mắt nhìn lại, phát hiện người lên tiếng chính là Cung chủ Thiên Cung, lập tức giật mình hiểu ra, hắn ta đã quay về Vân Đỉnh thành: “Cung, Cung chủ, tại sao ta lại ở đây? Là ngài cứu ta phải không?”
“Là ta cứu ngươi.” Biểu hiện của Cung chủ Thiên Cung lạnh nhạt, ánh mắt không hề mang theo chút tình cảm: “Ăn miếng trả miếng. Có như vậy thì mới có cảm khái. Có cảm khái thì muốn nói chuyện. Bây giờ ngươi ít nhất có ba câu muốn nói.”
Ứng Sơn Hồng liếm môi, ánh mắt rời rạc: “Ta không nên không nghe theo lời Cung chủ.”
“Không phải câu này.” Cung chủ Thiên Cung khẽ lắc đầu.
Ứng Sơn Hồng do dự một chút, lại nói tiếp: “Dùng trận pháp thăm dò Hạ Thiên chính là chủ ý của ta.”
Cung chủ Thiên Cung vẫn lắc đầu: “Cũng không phải câu này.”
“Ta không nên trốn. Nếu có thể liều mạng với Hạ Thiên, nói không chừng ta có thể thắng.” Ứng Sơn Hồng khẽ cắn môi, có chút hối hận: “Cho dù đánh không thắng, ít nhất cũng không để Thiên Cung vì ta mà hổ thẹn.”
“Có thể thắng?” Ánh mắt Cung chủ Thiên Cung ngưng lại, lạnh giọng nói: “Ngươi một chút cũng không ghi nhớ những gì ta dặn trong lòng.”
Rõ ràng còn chưa nói cái gì, nhưng trong lòng Ứng Sơn Hồng đã xiết chặt, toàn thân trên dưới cũng không nhịn được mà run rẩy, lập tức quỳ rạp xuống đất: “Ta, ta sai rồi.”
“Ngươi nào có sai? Ngươi không sai, là ta sai.” Cung chủ Thiên Cung khôi phục lại biểu hiện lạnh nhạt.
Ứng Sơn Hồng nghe xong, lại càng thêm cảm thấy sợ hãi: “Cung chủ, xin ngài hãy cho ta một cơ hội. Thuộc hạ tuyệt đối không phạm sai lầm nữa, nhất định hối cải để làm người, toàn tâm toàn ý làm việc cho Cung chủ.”
Cung chủ Thiên Cung im lặng một hồi mới nói: “Ngươi là Môn chủ tân nhiệm của Nam Thiên Môn do ta chọn ra. Nếu nhanh như vậy mà chết, ta cũng không còn mặt mũi nào.”
Ứng Sơn Hồng không dám trả lời, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra trên trán, nhưng hắn ta lại không dám lau.
“Như vậy đi, ta cho ngươi thêm một cơ hội.” Cung chủ Thiên Cung thản nhiên nói: “Ngươi vào bí cảnh Thiên Cung bế quan ba tháng. Linh khí, tài nguyên, thần binh bên trong tùy ngươi dùng.”
Ứng Sơn Hồng ngẩn cả người. Cảm xúc Cung chủ thay đổi quá lớn. Vừa rồi còn có biểu hiện như muốn hỏi tội, tại sao tự dưng nàng ấy lại cho hắn ta cơ duyên lớn đến như thế?
“Có phải ngươi không hiểu hay không?” Cung chủ Thiên Cung hỏi: “Ta cần ngươi trong ba tháng này tận khả năng mạnh lên. Sau khi mạnh lên, ngươi mới phát huy được tác dụng.”
“Cung chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không phụ trọng thác của Cung chủ.” Ứng Sơn Hồng cảm động muốn khóc.
“Đừng cao hứng quá sớm.” Cung chủ Thiên Cung lạnh giọng nói: “Ta chỉ tìm một miếng đá mài dao cho Hạ Thiên mà thôi. Nếu ngươi ngay cả điều này cũng không làm được, ngươi cũng không còn giá trị gì nữa, tự mình kết thúc đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận