Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3789: Còn phải hỏi chính ông ta

“Đạt La Trà, ngươi muốn làm gì?” Lão giả tóc trắng lạnh giọng quát tráng hán: “Không có hai chúng ta khai linh trí cho ngươi, ngươi vẫn chỉ là một dã nhân chỉ biết ăn thịt sống mà thôi.”
Hai lão giả đeo một đôi thủ sáo màu đen, đồng thời mắng: “Cái thứ giống như chó mà còn dám cắn chủ. Vậy chúng ta sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên.”
Tráng hán hoàn toàn không nghe bọn họ nói cái gì, chỉ mạnh mẽ đâm tới, vung nắm đấm như thiết chùy đánh tới hai người.
“Nếu ngươi đã muốn chết, chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Lão giả tóc trắng thả người né qua, lấy ra mấy cây kim châm đâm vào chỗ yếu hại bên hông tráng hán.
Lão giả râu đen bắt lấy chân Đạt La Trà, hắc khí bên trên thủ sáo bằng da quấn lấy, chân của Đạt La Trà không thể động đậy.
“Ông xã, cái tên to con kia dường như đánh không lại bọn họ.” Dương San ở bên cạnh nhìn xem, không khỏi có chút bận tâm: “Có cần giúp hắn ta một chút hay không?”
Hạ Thiên khoát tay nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, không cần nàng ra tay đâu. Tên to con này không yếu như vậy, càng không ngu. Tiếp theo mới có cái để nhìn.”
“Thật sao?” Dương San thu lại lo lắng của mình, tiếp tục nhìn xem.
Lão giả tóc trắng đã đâm chín kim châm vào đại huyệt trên eo trái Đạt La Trà, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã không biết sống chết, vậy ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.”
“A!” Đạt La Trà quả nhiên phát ra tiếng rú thảm đau đớn, đau đến mức mồ hôi trán đổ đầm đìa.
“Đúng là ngu xuẩn.” Lão giả râu đen không khỏi đắc ý: “Chỉ là một dã nhân lại cho mình là đối thủ của Cực Hồn nhị lão ta.”
Nói đến đây, ông ta lại đưa mắt nhìn Hạ Thiên và Dương San: “Tiếp theo chính là xử lý hai tiện nhân các ngươi.”
“Không sai.” Lão giả tóc trắng lạnh lại, ánh mắt tràn đầy sát khí: “Năm đó, Trương Minh Đà cùng với người khác hủy diệt Cực Hồn Đạo của ta, thù này ta nhất định phải báo, trước thu chút lợi tức trên người tiểu tử ngươi.”
Hạ Thiên nhịn không được lắc đầu, cũng không phải là nhằm vào hai người này, mà là cảm khái cách làm người của Trương Minh Đà: “Đại sư phụ ơi đại sư phụ, ông khi còn trẻ đúng là một con chuột chuyên đi gây sự. Ta đã không biết bao nhiêu lần lau mông cho ông rồi.”
Dương San nghe xong, không khỏi nhịn được cười. Bàn về phương diện gây chuyện, đoán chừng trên thế giới này không có ai có thể so sánh với Hạ Thiên.
“Ngươi hãy nếm thử sự lợi hại của Cực Hồn Kim Châm ta đi.” Lão giả tóc trắng không nói thêm câu nào, kim châm sáng lên, vọt đến Hạ Thiên.
Hạ Thiên chỉ nói: “Ngớ ngẩn.”
Quả nhiên, lời còn chưa nói hết, chỉ thấy một trọng chùy giống như thiên ngoại lưu tinh đập vào đỉnh đầu lão giả tóc trắng.
Phốc.
Lão giả tóc trắng còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy Thái Sơn áp đỉnh, toàn bộ đầu bị nện vào lồng ngực, há miệng phun ra một ngụm máu, thậm chí bên trong còn có mảnh vụn của tạng phủ.
“Lão Phong.” Lão giả râu đen trừng muốn rách cả mí mắt, đang định đưa mắt nhìn xem ai đã hạ độc thủ, kết quả đón nhận là một bàn tay không xê xích với cái đầu ông ta bao nhiêu.
“A.”
Một tiếng hét thảm, cả người lão giả râu đen giống như con muỗi bị đập chết, bị đính vào vách tường, mắt thấy không thể sống nổi.
Ọe.
Nam nhân to mọng nhìn thấy thảm trạng, không khỏi nôn mửa, toàn thân cũng mất đi khí lực: “Đi, đi mau.”
“Ông xã, có cần….” Dương San chỉ sáu tên vệ sĩ đang khiêng nam nhân to mọng đào tẩu.
Không đợi Hạ Thiên dặn dò, chỉ thấy Đạt La Trà đã đuổi tới.
Lúc này, một âm thanh già nua hùng hậu vang lên: “Hãy nể tình lão phu, trước thả cho khuyển tử một ngựa.”
Dương San sững sờ, quay lại nhìn về phía âm thanh phát ra, đột nhiên phát hiện Bạch Vạn Bang chẳng biết xuất hiện từ khi nào.
Vừa lúc Đạt La Trà đã đuổi kịp sáu vệ sĩ áo trắng, tiện tay quét ngang, quét tất cả ngã xuống đất, một tay bắt được cổ nam nhân to mọng.
“Đạt La Trà, khoan ra tay.” Bạch Vạn Bang hoảng sợ kêu lên, sợ Đạt La Trà bóp chết con trai ông ta.
Đạt La Trà sửng sốt quay lại nhìn Hạ Thiên.
Vừa rồi chính Hạ Thiên đã giúp hắn ta rút chín kim châm ra. Bây giờ, trong lòng của hắn ta đã xem Hạ Thiên như chủ nhân của mình.
“Hạ thần y, xin hãy nghe lão phu một lời.” Bạch Vạn Bang hiểu ý, vội khom người chắp tay Với Hạ Thiên: “Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi.”
Hạ Thiên tùy ý ngoắc ngón tay với Đạt La Trà.
Bành.
Đạt La Trà lập tức hiểu ý, ném nam nhân to mọng giống như ném rác ra ngoài.
Nam nhân to mọng vừa định đứng lên, lại bị Bạch Vạn Bang một cước đạp lăn trên mặt đất.
“Quỳ xuống cho ta, quỳ xuống.” Bạch Vạn Bang quát lớn.
Nam nhân to mọng nhìn thoáng qua Bạch Vạn Bang, cũng không phản kháng, thành thật quỳ xuống.
“Khuyển tử có nhiều mạo phạm, xin Hạ thần y, còn có Dương tiểu thư rộng lòng tha thứ. Ta thay mặt nó xin lỗi hai người.” Thái độ Bạch Vạn Bang rất thành khẩn, thở dài nói: “Ta đã sớm cảnh cáo nó đừng trêu chọc ngươi. Đáng tiếc, cánh của nó dần dần mọc nhiều lông, đã không còn nghe lời ta nữa. Chỉ là nể tình nó bị người ta mê hoặc, ngươi có thể tạm thời tha cho nó một mạng hay không?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Có thể tha cho ông ta một mạng hay không còn phải hỏi chính ông ta kìa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận