Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3880: Có Nhụy Nhụy giúp, ta nhất định có thể đăng đỉnh

Ánh sáng quỷ dị nơi chân trời rất nhanh biến mất.
Mặc dù gần như toàn bộ người Tuyết Thành đều nhìn thấy ánh sáng đó, nhưng cũng chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi.
Sau khi tia sáng kia tản đi, mọi người cũng không để trong lòng, cùng lắm thì chỉ coi nó như một thiên tượng hiếm thấy.
Tuy nhiên, có một điều có chút quỷ dị chính là, những người quay video dị tượng phát hiện rằng đoạn băng mà họ quay còn chưa kịp phát lên trên mạng, thẻ nhớ trong máy tự động format lại, thậm chí điện thoại, máy ảnh cũng rất nhanh báo hỏng.
Cũng vì nguyên nhân này dẫn đến việc những thiết bị quay chụp mà Tạ Nghênh Hà đã chuẩn bị trước đó đều báo hỏng.
Đây vốn là những thứ Tạ Nghênh Hà chuẩn bị cho lời chia tay của mình. Nếu không có cách nào quay lại, ý nghĩa của việc leo núi sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Tuy nhiên, điều này lại khiến cho Hoa Hoành Chí cao hứng.
Hắn ta vốn không tán thành hôn thê của mình đi làm mấy chuyện vận động nguy hiểm như thế. Bây giờ xem như có sẵn cớ để nói.
Lúc này, cả đám tiến vào một căn biệt thự mà Hoa gia cố ý xây dựng từ mấy tháng trước.
“Nghênh Hà, đây thật ra chính là ý trời.”
Hoa Hoành Chí mỉm cười mừng rỡ, thuận miệng trấn an: “Leo núi có ý nghĩa gì đâu chứ, lại còn nguy hiểm. Chi bằng nàng giải nghệ cho rồi. Cuối năm chúng ta kết hôn, nàng còn phải làm hiền thê lương mẫu nữa.”
Tạ Nghênh Hà lộ ra vẻ do dự, nhưng trong ánh mắt không hề có sự do dự mà nhiều hơn chính là không hiểu.
Hoa Hoành Chí tiếp tục khuyên: “Nàng đừng đi. Vừa rồi trên núi tuyết xuất hiện ánh sáng kỳ quái, ai biết được sẽ có vấn đề gì hay không.”
Ánh mắt Tạ Nghênh Hà không tự chủ được nhìn sang Ninh Nhụy Nhụy, cuối cùng nghiến răng nói: “Không được, ta nhất định phải leo lên đỉnh núi.”
“Nàng điên rồi à?”
Sắc mặt Hoa Hoành Chí bỗng nhiên thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Nghênh Hà: “Chỉ là một ngọn núi, leo lên leo xuống thì như thế nào? Con mẹ nó, cả người ngoài hôi hám ra, còn có thể giúp nàng kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Lại có thể giúp nàng gia tăng danh tiếng bao nhiêu?”
Tạ Nghênh Hà đưa mắt nhìn Hoa Hoành Chí, có chút năn nỉ: “Hoành ca, chàng đã đồng ý với ta rồi mà, lần này sẽ ủng hộ ta vô điều kiện.”
“Đúng, là ta đã đồng ý.”
Lúc này, Hoa Hoành Chí cũng không có nhiều kiên nhẫn: “Nhưng cái gì cũng phải có mức độ chứ. Nếu tất cả đều thuận lợi, ok, nàng muốn trèo sao thì trèo. Nhưng bây giờ thì thế nào? Các thiết bị đều hỏng một cách khó hiểu, trên đỉnh núi còn xuất hiện hiện tượng quỷ dị, nàng bảo ta làm sao mà yên tâm?”
“Đây là giấc mộng của ta. Làm xong, ta mới có thể tâm vô bàng vụ cùng chàng kết hôn sinh con.”
Tạ Nghênh Hà im lặng một lát rồi nói: “Chàng cũng không muốn ta kết hôn mà còn cứ canh cánh những chuyện này chứ.”
Hoa Hoành Chí nghe xong, không khỏi lạnh lùng nhìn mặt Tạ Nghênh Hà, một lúc lâu sau mới nói: “Được, nàng điên rồi, vậy thì cứ điên đi, nhưng đừng chết trên núi. Nếu không, nàng biết hậu quả rồi đấy.”
“Ta sẽ không chết đâu, chàng yên tâm.”
Gương mặt Tạ Nghênh Hà hiện lên nụ cười khổ như có như không, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại: ‘Có Nhụy Nhụy giúp ta, ta nhất định có thể đăng đỉnh.”
“Hừ, xú nữ nhân kia chưa hẳn đã có lòng tốt.”
Hoa Hoành Chí biểu hiện bất thiện nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Nghênh Hà, nàng thiện lương như vậy, cẩn thận thì vẫn hơn.”
Ninh Nhụy Nhụy vốn chỉ đang ở bên cạnh xem kịch. Dù sao chuyện cũng không liên quan đến nàng. Bây giờ nghe có người mắng mình ngay trước mặt mình, nàng thật sự nhịn không được: “Hoa tiên sinh, ngươi có thể sỉ nhục trí thông minh của ngươi nhưng xin đừng sỉ nhục nhân cách của ta.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Hoa Hoành Chí sửng sốt, nghe không hiểu.
Tạ Nghênh Hà nhẹ giọng giải thích: “Hoành ca, Nhụy Nhụy là bạn của ta, mong chàng tôn trọng nàng ấy, cũng như tôn trọng ta. Chuyện mà ta đã đồng ý, tuyệt đối sẽ không thay đổi, cho nên xin chàng cũng đừng thay đổi.”
“Nói cho cùng, nàng cũng chỉ bị lòng hư vinh quấy phá, chính là không đủ yêu ta.”
Hoa Hoành Chí thật sự không thể chịu đựng được, siết chặt quả đấm quơ trước người Tạ Nghênh Hà: “Trèo lên cái núi rách nát đó quan trọng như vậy sao? Ngay cả mạng cũng không để ý? Con mẹ nó, ngươi chết trong núi luôn đi.”
Nói xong, hắn ta tức giận rời khỏi biệt thự.
Lông mày Ninh Nhụy Nhụy cau lại. Nam nhân kia rõ ràng có khuynh hướng bạo lực. Nếu như không phải có nàng ở đây, nói không chừng hắn ta sẽ ra tay đánh Tạ Nghênh Hà.
“Nhụy Nhụy, thật ngại quá, khiến ngươi chê cười rồi.”
Tạ Nghênh Hà vuốt mặt, khôi phục lại tính cách hoạt bát của mình, mỉm cười xin lỗi Ninh Nhụy Nhụy.
“Thật ra, ngươi hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy. Loại nam nhân đó không đáng cho ngươi yêu.”
Ninh Nhụy Nhụy thở dài, biết người bạn này của mình sống cũng không phải dễ chịu. Tuy nhiên, đây là cuộc sống của người khác, nàng cũng không có quyền can thiệp. Đương nhiên, nếu Tạ Nghênh Hà hướng nàng cầu cứu, vậy thì lại là chuyện khác.
Tạ Nghênh Hà cười khổ lắc đầu: “Nhụy Nhụy, ngươi không hiểu đâu. Được rồi, không nói cái này nữa. Chúng ta thu dọn một chút rồi lên núi.”
“Cứ như vậy mà lên núi sao?”
Ninh Nhụy Nhụy có chút ngoài ý muốn.
“Công tác chuẩn bị đã được làm xong từ mấy tháng trước.”
Tạ Nghênh Hà cười nói: “Tổng cộng ta chỉ có hai mươi tiếng. Nếu kết thúc mà không thành, đời này ta sẽ không còn dũng khí để tiếp tục thêm một lần nữa.”
Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy ngưng lại: “Ngươi muốn leo lên núi tuyết thật nhanh? Vậy thì quá nguy hiểm. Ngươi nên thận trọng suy nghĩ lại một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận