Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3372: Hòa thượng không phải phải tránh xa sắc giới sao?

“A Di Đà Phật.”
Hòa thượng mập chắp tay trước ngực, hai mắt nheo lại, cười ha hả nhìn mọi người: “Bần tăng khuyên chư vị thí chủ đừng tạo nghiệt miệng lưỡi, đồ gây thân tử hồn diệt chi thương.”
“Tặc ngốc, ngươi dám giết người ở đây.”
“Mọi người cùng nhau xông lên làm thịt tên hòa thượng mập này.”
“Đúng, chúng ta nhiều người, còn cần phải sợ ông ta sao?”
Đám người vây xem mắng to, chỉ là bọn họ không nhìn rõ hòa thượng này ra tay như thế nào, nhất thời không dám tiến lên phía trước.
“Bần tăng chính là người tu hành trong giới, chỉ muốn tạm thời tĩnh dưỡng mà thôi, chư vị thí chủ không cần sợ hãi.” Hòa thượng mập vẫn nở nụ cười vô hại: “Huống chi bần tăng tị cư cũng cần một số nô bộc phụng dưỡng bên cạnh, đây chính là đại cơ duyên của các ngươi.”
Có người nghe xong, phun ra một bãi nước bọt: “Mẹ nó, hòa thượng chết tiệt này muốn chúng ta làm chó cho ông ta.”
“Ngươi là người tu hành, chúng ta là tu tiên giả, dựa vào cái gì ngươi bắt chúng ta làm nô lệ cho ngươi?”
“Con lừa trọc chết tiệt, tại sao ngươi không làm nô bộc cho ta?”
“…”
Hòa thượng mập thấy những người trước mắt hùng hùng hổ hổ, nhưng không một ai dám tiến lên động thủ, không khỏi lắc đầu: “Giới này quả nhiên lưu lạc, người tu hành đều là mặt hàng như vậy, thật đáng buồn.”
Nói xong, hai tay ông ta bỗng nhiên kết ấn, cao giọng nói: “Nếu là như vậy, chi bằng các ngươi làm hầu nô cho bần tăng, ngày sau bần tăng tìm được khí cơ, các ngươi cũng có thể dính được chút tiên duyên, gà chó cũng có thể đắc đạo, huống chi là các ngươi.”
Những người kia nghe hòa thượng mập so sánh bọn họ với gà và chó, lại càng giận không kềm được. Lần này có người không nhịn nổi, cầm binh khí trong tay bổ tới hòa thượng mập.
Đao quang kiếm ảnh xen lẫn một mảnh, mắt thấy hòa thượng sắp bị loạn đao chặt thành một đống thịt muối.
“Cầm kiếm đánh nhau chính là bất kính với Phật. Cho nên, ta sẽ sử dụng thủ đoạn hàng ma, các ngươi phải tiếp nhận hậu quả xấu.” Hòa thượng mập mỉm cười hiền hòa, tay cầm thủ ấn đẩy ra: “Phạm giới chân ấn, uy sơn.”
Bỗng nhiên, người trong phạm vi mười dặm đều cảm nhận được một luồng uy áp khổng lồ, giống như Thái Sơn áp đỉnh, trong nháy mắt liền không thở nổi.
Rất nhanh, những người này đều không đỡ nổi luồng uy áp, vội vàng quỳ xuống.
Trong chớp mắt quỳ xuống, tâm linh trở nên sáng sủa, tất cả áp lực phiền não gần như vô ảnh vô tung, nội tâm cảm thấy vô cùng khoái hoạt, giống như đến thế giới cực lạc.
“Đại sư, ta hiểu rồi. Từ nay về sau, ta sẽ quên đi tất cả, theo ngươi tu hành.”
“Đại sư, về sau, ta chính là chó của ngươi, cả đời hộ pháp cho ngươi.”
“Có thể làm nô lệ cho đại sư chính là vinh quang suốt đời của chúng ta.”
“Thiện tai, bần tăng độ hóa hơn mười người, xem như công đức vô lượng.” Hòa thượng mập thỏa mãn nhìn những người này khóc ròng, mỉm cười thu tay lại: “Chỉ cần các ngươi tận tâm phụng dưỡng, nói không chừng ngày khác bần tăng sẽ mang các ngươi cùng nhau rời đi, đến bỉ ngạn thâm không.”
Trong lúc hòa thượng mập đang đắc chí, bỗng nhiên có hai thân ảnh từ đằng xa bay đến gần.
Hai người này đều là nữ nhân, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Người lớn tuổi hơn nhìn khí khái hào hùng, giữa hai hàng lông mày còn có một sự sắc bén khó có được.
Người nhỏ tuổi hơn nhìn rất đáng yêu nhu thuận, thân hình tư thái đều lộ ra sự tươi mát hiếm có.
Người đến tất nhiên là Ninh Nhụy Nhụy và bé ngoan.
Hạ Thiên không đi cùng nhưng hắn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Về phần tại sao, đương nhiên là để tiện giả bộ.
“Vị đại sư này, hành vi của ngươi mà cũng gọi là độ hóa sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn người quỳ trên mặt đất, vô thức cảm giác hòa thượng này có chút không ổn.
Khi hòa thượng mập nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy và bé ngoan, ánh mắt nheo lại không khỏi sáng lên, vui mừng quá đỗi: “Cái nơi tiên khí bỏ đi này ngược lại còn có những nữ tử xuất trần tuyệt diễm, đây chính là phúc khí của bần tăng.”
“Này, hòa thượng, tại sao ngươi lại nhìn chằm chằm ta một cách dâm đãng như thế?” Bé ngoan bị nhìn như thế, có chút khó chịu: “Hòa thượng không phải phải tránh xa sắc giới sao?”
“Hai vị nữ Bồ Tát, các ngươi nói rất đúng.” Hòa thượng mập chắp tay trước ngực, tươi cười nói: “Tuy nhiên, bần tăng cũng không phải hòa thượng mà là người tu hành của Phạn âm giới, cho nên cũng không cần tuân thủ giới luật.”
Ninh Nhụy Nhụy cau mày, vẫn còn nghi hoặc: “Ngươi nói Phạn âm giới là nơi nào thế?”
“Ta thấy nữ Bồ Tát ngươi cũng đã là Trúc Cơ, vì sao ngươi lại không biết gì về chuyện của tu tiên giới thế?” Gương mặt hòa thượng mập hiện lên sự khó hiểu, tuy nhiên vẫn giải thích với Ninh Nhụy Nhụy: “Phạn âm giới chính là một tinh cầu tu hành của liên minh tu tiên, được Phạn âm La Hán sáng tạo ra từ ba ngàn năm trước. Tất cả mọi người trong giới phải cạo tóc xuất gia. Tuy nhiên, một khi kết thành Kim Đan, người đó không cần giữ giới nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy thận trọng hỏi thăm: “Nói như vậy, ngươi chính là tu tiên giả Kim Đan Kỳ?”
“Ha ha, nữ Bồ Tát ngươi đúng là biết nói đùa.” Hòa thượng mập xoa cái đầu trọc của mình, cười nói: “Nếu chỉ có Kim Đan Kỳ, bần tăng sao dám một mình từ một tinh không độc hành mấy trăm năm đến cái nơi tiên khí bỏ đi như thế này.”
Bé ngoan ngáp một cái, có chút nhàm chán nói: “Này, hòa thượng mập, ngươi nói thẳng ra ngươi có cảnh giới gì đi, đến trái đất này để làm gì là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận