Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3019: Có chuyện gì thì gác sang một bên

Cuộc gặp mặt rất nhanh kết thúc.
Mặc dù không đạt được bất kỳ tin tức hữu hiệu nào nhưng cảm xúc khủng hoảng vẫn nhận được sự trấn an cực lớn.
Trước đó, Triệu Thanh Thanh bị tập kích, Hạ Thiên quyết định ở lại đế đô hai ngày, tìm cái tên đang núp trong bóng tối ra ngoài rồi nói tiếp.
Hạ Thiên đúng là không vội đến cổ địa. Dù sao cũng còn kỳ hạn nửa tháng, từ từ đến đó rồi nói sau. Huống chi, A Cửu đã dùng điện thoại Y Tiểu Âm gửi một tin nhắn về cho hắn, cố ý bảo hắn tạm thời đừng đến đó. Về phần lúc nào đi thì chờ nàng gửi tin nhắn tiếp theo.
Hạ Thiên muốn gọi điện thoại cho Y Tiểu m, đáng tiếc gọi mà không ai nghe.
Nhưng hắn tin rằng tin nhắn kia nhất định là Y Tiểu Âm hoặc A Cửu gửi. Nếu các nàng không muốn phối hợp, ngoại trừ hắn ra, không ai có thể ép buộc được các nàng.
“Sư phụ, đã bắt được nữ nhân kia, ngươi có muốn gặp không?” Triệu Thanh Thanh rất nhanh quay về, nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên ngáp một cái: “Nhìn chắc cũng chẳng đẹp mắt, chi bằng ngủ một giấc rồi tính.”
Không thể không nói, ngày hôm nay Hạ Thiên đích thật rất bận, gần như không hề nghỉ ngơi qua.
Hắn vừa mới rời khỏi Tiểu Tiên Giới đã vội vàng chạy đến Giang Hải, giải quyết tên nam tử tóc xanh, sau đó phát hiện tung tích của nhị sư phụ Ngải Luân. Tiếp theo, hắn chạy đến Chung Nam Sơn cứu đại sư phụ Trương Minh Đà, lại rồi chạy đến kinh thành cứu tam sư phụ Lữ Nhân.
“Sư phụ, ngươi có muốn về chỗ của ta nghỉ ngơi không?” Sắc mặt Triệu Thanh Thanh ửng đỏ, cười nhẹ hỏi: “Hay ngươi có sắp xếp khác?”
Hạ Thiên nhìn Trương Minh Đà và Lữ Nhân: “Nơi này nhất định không tiện rồi, đến chỗ của ngươi đi.”
“Được.” Triệu Thanh Thanh nhảy cẫng trong lòng, vội vàng gật đầu.
Hạ Thiên ôm lấy eo Triệu Thanh Thanh, nói với Trương Minh Đà và Lữ Nhân: “Đại sư phụ, tam sư phụ, nơi này đã không còn nguy hiểm, hai người cứ tùy ý. Ta và đồ đệ ngoan của ta đi ngủ đây.”
Nói xong, nhanh như chớp đã không thấy người đâu.
Trương Minh Đà mở to mắt, một lát sau mới mắng to: “Bại hoại, tại sao ngươi lại nhận loại đồ đệ này chứ?”
“Tuổi trẻ đúng là tốt.” Lữ Nhân hâm mộ nói một câu, đột nhiên ông cảm giác có một luồng sát khí sau lưng, vội quay đầu nhìn lại, phát hiện Ôn Nhu đang cười như không cười nhìn ông.
Mặc dù tính cách của Ôn Nhu không mạnh mẽ, nhưng vẫn rất dè chừng nam nhân của mình. Bà mỉm cười nói: “Thật ra chàng vẫn còn chưa già mà, tính cách vẫn còn rất trẻ đấy.”
“Vợ, hiểu lầm rồi.” Lữ Nhân giật mình, vội vàng lắc đầu khoát tay: “Ý của ta không phải như vậy.”
“Đến đây đi, ta có chuyện muốn nói với chàng.” Ôn Nhu cũng không nói gì thêm, tiến lên nắm chặt tay Lữ Nhân kéo ra khỏi thư phòng.
Lữ Nhân đành phải ném cho Trương Minh Đà một ánh mắt cầu cứu, đáng tiếc Trương Minh Đà không có đáp lại.
Trương Minh Đà nhìn Lữ Nhân bị vợ kéo đi, nhất thời phát hiện ông đúng là cô độc. Sớm biết như thế, ông sẽ mang vợ đến luôn. Tuổi đã cao rồi mà còn bị người ta cho ăn cơm chó.
Triệu gia.
Hạ Thiên vừa đến không bao lâu, Triệu Hiểu Trác đã cùng với Viên Thế Hoàng chạy đến.
“Hai người các ngươi muốn làm gì?” Hạ Thiên nhướng mày, có chút mất hứng nhìn hai người kia: “Bây giờ ta không rảnh để ý các ngươi.”
Triệu Hiểu Trác nghiêm túc nói: “Nhưng chúng ta tìm ngươi có việc gấp.”
“Có chuyện gì gấp thì gác sang một bên. Bây giờ ta muốn đi ngủ với đồ đệ của ta.” Hạ Thiên không thèm quan tâm, kéo Triệu Thanh Thanh vào phòng, nhốt Triệu Hiểu Trác và Viên Thế Hoàng ngoài cửa.
Triệu Hiểu Trác và Viên Thế Hoàng nhìn nhau, đồng thời thở dài: “Ngày mai lại đến vậy.”
Lời nói này rất đúng. Một trận đại chiến lâm ly xác thực đã đánh đến rạng sáng hôm sau.
Cái gọi là ngủ hoàn toàn không tồn tại.
Trong khoảng thời gian đó, Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên không ăn bất cứ thứ gì. Tuy nhiên, bọn họ đều là tu tiên giả, cho dù nhịn đói một hai năm cũng không thành vấn đề, chỉ là không cần thiết phải như vậy.
Dù sao, ăn cũng là một sự hưởng thụ. Nếu bỏ qua, đúng là lãng phí miệng và dạ dày mà ông trời đã ban cho.
Sáng hôm sau, Triệu Hiểu Trác và Tần Tiểu Lạc dùng bữa ăn sáng theo kiểu Tây.
Ăn chưa được mấy miếng, bọn họ nhìn thấy Triệu Thanh Thanh mặt hướng lên trời đi ngang qua. Mặc dù tóc tai lộn xộn, nhưng cả người thần thanh khí sảng giống như nụ hoa đã uống no nước, chẳng những kiều diễm ướt át, hơn nữa còn khôi phục thần thái thiếu nữ.
“Nhìn cái gì? Ngươi có tin ta đâm nát con mắt của ngươi hay không.” Triệu Thanh Thanh phát hiện, sau khi bước vào, ánh mắt Triệu Hiểu Trác cứ chăm chăm nhìn nàng, không khỏi tức giận.
Triệu Hiểu Trác lắc đầu: “Không nhìn cái gì cả, chỉ thấy thế giới này con mẹ nó thật kỳ diệu mà thôi.”
“Không biết nói chuyện thì câm miệng lại.” Triệu Thanh Thanh cũng gọi một phần tương tự, đồng thời dặn nhà bếp chuẩn bị thêm ít thức ăn, một lát nữa đưa vào phòng của nàng.
“Hạ Thiên đâu? Tại sao hắn còn chưa ra?” Triệu Hiểu Trác hỏi.
Triệu Thanh Thanh đáp: “Ngươi nói sư phụ à? Vẫn còn đang ngủ.”
“Ngủ thật hay ngủ giả vậy?” Triệu Hiểu Trác nhìn điện thoại di động: “Ngươi đang ở đây, hắn ngủ với ai? Tại sao bây giờ hắn vẫn còn ngủ?”
Triệu Thanh Thanh trừng mắt nhìn Triệu Hiểu Trác: “Sư phụ nói hắn gặp bình cảnh, cho nên dự định ngủ một giấc. Sau khi hắn tỉnh, hắn nhất định sẽ rất đói. Thức ăn trong nhà bếp không đủ cho hắn ăn đâu, ngươi cho người đi mua thêm đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận