Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2169. Trấn mộ thú

“Lời này của ngươi có ý gì, ta có chút nghe không hiểu?” Ninh Nhụy Nhụy nhíu mày, chính xác là không để ý tinh tường lời của tiểu cô nương đến cùng muốn biểu đạt cái gì.
Tiểu cô nương mặc váy hoa cũng không có ý định giải thích nhiều, chỉ là nhìn về phía Hạ Thiên: “Trước mắt sự uy hiếp của ngươi là lớn nhất, cho nên ta không hi vọng các ngươi tiếp tục đi xuống.”
“Ta muốn xuống hay không, phải xem ý của Tiểu muội chân dài.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta không có hứng thú gì với cái Bí cảnh này, chỉ là ở phía dưới có một thằng ngu, ta nhất định phải đi đánh cho hắn một trận.”
“Ngươi nói cái người mặc áo bào màu đen ngu si kia sao?” Tiểu cô nương mặc váy hoa rách rưới hỏi.
“Đúng, chính là tên ngu ngốc đó.” Hạ Thiên gật gật đầu, “Ta nhìn hắn rất khó chịu, nhất định phải đánh hắn.”
Tiểu cô nương váy hoa rách có chút do dự, nhìn chằm chằm Hạ Thiên một hồi lâu: “Đánh hắn xong, thì ngươi sẽ rời đi sao?”
“Nếu như chúng ta không rời đi thì sao?” Ninh Nhụy Nhụy thử thăm dò một câu, nàng luôn cảm giác tiểu cô nương này đối bọn hắn địch ý cũng không lớn, nhưng lại lòng mang kiêng kị, hết sức cổ quái. “Không rời đi, vậy thì ở lại chơi với ta thôi.” Tiểu cô nương váy hoa rách vừa cười vừa nói: “Các ngươi là tu tiên giả, hơn nữa căn cốt cũng không tệ, lợi dụng tài nguyên nơi đây, chắc có thể sống một đoạn thời gian rất dài. Như vậy, cũng có thể chơi với ta nhiều thời gian một chút.”
“Lời ấy của ngươi nói sai rồi.” Hạ Thiên bĩu môi, “Có ta ở đây, ta và các nữ nhân của ta muốn sống thời gian bao lâu thì có thể sống bấy lâu.”
“Vậy thì càng tốt.” Tiểu cô nương mặc váy hoa rách cao hứng đập thẳng tay, “Vậy các ngươi cứ dứt khoát ở lại đây đi, linh khí nơi này so bên ngoài tốt hơn nhiều, trước tiên các ngươi ở đây tu luyện một hai ngàn năm, như thế nào?”
“Này, ngươi có phải...... Đầu óc có chút không tỉnh táo không?” Ninh Nhụy Nhụy có chút không nói nên lời, “Ngươi mới vừa rồi còn nhắc nhở chúng ta rời đi sớm một chút, bây giờ bỗng nhiên liền đổi ý?”
Trên mặt tiểu cô nương mặc váy hoa rách rưới lộ ra vẻ quấn quýt, thì thào nói: “Haiz, ta cũng không biết rõ ta đang muốn gì, thật sự là buồn chán, nhưng buồn chán dù sao cũng tốt hơn là đến cơ hội nhàm chán cũng không có. Ta có dự cảm các ngươi tiếp tục thăm dò xuống, có thể sẽ thực sự tạo thành uy hiếp đối với ta, cho nên muốn mời các ngươi rời đi. Thế nhưng, nếu các ngươi rời đi, vậy ta sẽ càng thêm nhàm chán. Cho nên, các ngươi nói một chút, đến tột cùng là sống nhàm chán thêm mấy vạn năm, hay dứt khoát vượt qua ham muốn và biến mất thì tốt hơn?”
“Đều là không tốt.” Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ chút, nghiêm túc nói: “Ta không muốn sống lâu như vậy, nhưng cũng không muốn cứ thế mà biến mất. Ta còn rất nhiều việc chưa có làm, còn rất nhiều cảnh vật chưa nhìn thấy, còn chưa có đi làm quen với nhiều người, còn rất nhiều thử thách chưa có hoàn thành. Chờ ngày nào, ta cảm thấy không có chuyện gì khiến cho ta lưu luyến nữa, khi đó thật sự có thể không còn lo lắng mà biến mất. Sống được cũng chỉ còn lại nhàm chán, loại cuộc sống này không phải thứ ta muốn.”
“Tiểu muội chân dài, cô sẽ không biến mất, cũng sẽ không chết.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Có ta ở đây, cô cũng sẽ không có khả năng cảm thấy nhàm chán.”
Ninh Nhụy Nhụy không tề xúc động, ngược lại liếc Hạ Thiên một cái, nàng hoài nghi tên lưu manh chết bầm này lại đang bẻ lái, nhưng không có bằng chứng. “Được, đi cũng được, ở lại cũng được, tóm lại các ngươi tuỳ tiện là được rồi.” Tiểu cô nương mặc váy hoa phủi tay, nói với hai người bọn hắn: “Bất kể là đề nghị hay nhắc nhở, cảm giác các ngươi chắc chắn là không nghe, đến cuối cùng các ngươi vẫn sẽ phạm phải sai lầm, sai lầm không nên cũng sẽ phạm phải. Thế nhưng, ta vẫn muốn nhắc lại một câu cuối cùng, đến tầng thấp nhất, chỉ nên quan sát, không nên đụng vào.”
Tiểu cô nương mặc váy hoa rách nhìn Hạ Thiên, bổ sung một câu: “Đúng, gặp phải cái người ngu si mặc áo bào màu đen kia, phải đánh hung ác một chút, ta nhìn hắn cũng có chút khó chịu.”
“Chuyện đó không thành vấn đề.” Hạ Thiên gật đầu đồng ý.
“Vậy ngươi vì sao không đánh hắn?” Ninh Nhụy Nhụy không hiểu hỏi, “Ngươi không phải Trấn mộ thú nơi này sao, nhìn hắn khó chịu thì trực tiếp đem hắn đuổi đi chẳng phải là xong rồi sao.”
“Lại phải cải chính lần nữa, ta là Lăng Linh, không phải Trấn mộ thú.” Tiểu cô nương váy hoa rách trừng Ninh Nhụy Nhụy một cái, lập tức ngẩng đầu lên, tự lẩm bẩm: “Giống như ở đây thiếu mấy con Trấn mộ thú, chờ đã, ta đi tạo mấy co, à, giống như lại có thứ cho ta chơi.”
Quay đầu lại hướng Ninh Nhụy Nhụy nở nụ cười: “Cái ý tưởng này của ngươi cũng không tệ, ta trước đó thế mà không nghĩ tới. Ta muốn trở về tạo một nhóm Trấn mộ thú, đoán chừng đám khách nhân tiếp theo sẽ thích.”
Nói xong, bóng người chợt lóe lên, trực tiếp biến mất không thấy, thật là tới vội vàng, đi cũng vội vàng.
“Nàng ta đây là...... Thế nào?” Ninh Nhụy Nhụy vẫn là một mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết tiểu cô nương đó muốn làm gì, đầu óc như cái tên lưu manh đáng chết Hạ Thiên, bay nhảy ngang ngạnh, hoàn toàn không có dấu vết để tìm kiếm.
“Tìm được thứ gì đó rất vui.” Hạ Thiên lại có chút ghen tỵ, “Tiểu muội chân dài, ở chỗ này ta cũng có thứ chơi rất vui, cô có muốn thử xem không?”
“Ta không muốn thứ vui vẻ gì cả, mặc kệ ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy xác định, tên lưu manh chết bầm này chính là đang bẻ lái, bằng chứng vô cùng xác thực.
Hạ Thiên có chút vô tội nói: “Tiểu muội chân dài, rõ ràng là chính cô đã hiểu lầm rồi.”
Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy không có hiểu rõ ý muốn vừa rồi của tiểu cô nương này, nhưng từ trong lời của nàng suy xét ra một chút tin tức, ví dụ như rất nhanh sẽ tới tầng thấp nhất, không biết nơi đó có cái thứ gì đó thú vị.
Lúc này, một đạo trận pháp bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt bọn hắn, đồng thời vang lên một thứ âm thanh hơi có chút quen tai: “Tất cả đi xuống, đây là thời khắc quan trọng nhất, bản tọa cần các ngươi giúp đỡ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận