Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3693: Hắn là Tộc trưởng của ta

Bạch Tiêm Tiêm vẫy tay: “Được, chúng ta đến ngay.”
Hạ Thiên ngược lại cảm thấy không cần thiết phải ngồi xe, cứ lắc mình một cái là lên núi, cần chi phải lãng phí thời gian.
“Thiên ca ca, ta còn chưa ngồi qua loại xe này. Chúng ta lên ngồi một chút đi.” Bạch Tiêm Tiêm hưng phấn nắm tay Hạ Thiên chạy đến.
Bạch Tiêm Tiêm ngồi ở vị trí lái phụ, Hạ Thiên thì cong vẹo ngồi ở phía sau.
“Ngươi đúng là đứng cũng không có tướng đứng, ngồi cũng không có tướng ngồi.” Tề Phán Nguyệt nhìn Hạ Thiên một chút, khinh thường nói.
Nói xong, nàng quay sang hỏi Bạch Tiêm Tiêm: “Vừa nãy ngươi nói mình tên Bạch Tiêm Tiêm đúng không? Ta gọi ngươi là Tiêm Tiêm, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Không, ta gọi ngươi là Phán tỷ tỷ được không?” Bạch Tiêm Tiêm đáp lại.
“Được.” Tề Phán Nguyệt khoát tay, một tay lái xe lên núi: “Tiêm Tiêm, ngươi và cái tên ngớ ngẩn đằng sau có quan hệ như thế nào vậy?”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: ‘Ngươi mới là ngớ ngẩn đấy. Ngươi mắng ta, ngươi có tin ta ném ngươi và xe của ngươi xuống núi không?”
“Hắn là Tộc trưởng của ta.” Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười đáp.
“Tộc trưởng?” Tề Phán Nguyệt thoáng có chút mẫn cảm với từ này, lại nhìn Hạ Thiên: “Cái dạng cà lơ phất phơ như hắn mà cũng là Tộc trưởng?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có liên quan gì đến ngươi sao?”
“Không.” Tề Phán Nguyệt nói: “Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút. Dù sao lên núi cũng phải tốn nửa tiếng, nói chuyện cũng vui mà.”
Bạch Tiêm Tiêm nhìn Tề Phán Nguyệt, nhịn không được liền hỏi: “Phán tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy?”
“Ta thích chơi xa, chạy lung tung khắp nơi, ngươi có thể gọi ta là nhà thám hiểm, đương nhiên cũng có thể gọi ta là kẻ thất nghiệp.” Tề Phán Nguyệt nói chuyện khá thoải mái, không hề cố tình che giấu: “Ban đầu, ta định đến núi tuyết để chơi, kết quả nhận được điện thoại ở nhà, bảo ta lập tức quay lại. Con mẹ đó, chuẩn bị mọi thứ xem như bỏ hết.”
“Bên này đúng là có không ít chuyện.” Bạch Tiêm Tiêm nói.
“Dì tư đã nói với ta qua điện thoại rồi.” Tề Phán Nguyệt cũng chẳng coi trọng: “Đối với việc ai làm gia chủ, ta không có ý kiến. Niên đại gì rồi mà còn gia chủ, tộc trưởng, đúng là lãng phí thời gian của ta. Ta hoàn toàn chẳng có hứng thú với chuyện của gia tộc.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Nếu ngươi không có hứng thú, tại sao ngươi lại quay về?”
“Lời này của ngươi đúng đấy.” Tề Phán Nguyệt gật đầu: “Sở dĩ ta lựa chọn ra ngoài học, lại chạy khắp thiên nam địa bắc chính là trước đó gia tộc của ta nói muốn gả ta đi. Hôn sự đó, hơn phân nửa chính là tên tiểu phế vật của Lâm gia.”
Bạch Tiêm Tiêm lập tức nghĩ đến một người: “Chẳng lẽ là Lâm Tuấn Nghĩa?”
“Đúng, chính là hắn ta. Ngươi cũng biết hắn ta à?” Tề Phán Nguyệt quay lại nhìn Bạch Tiêm Tiêm.
Bạch Tiêm Tiêm gật đầu, sau đó thuật lại chuyện của hai ngày qua.
“Không sai, tên tiểu tử đó chính là một tên háo sắc, hơn nữa dụng ý cực kỳ khó dò, hèn mọn vô cùng.” Tề Phán Nguyệt nghĩ đến điều này lại cảm thấy buồn nôn: “Tên phế vật đó nói xấu ta bên ngoài, còn lén hạ thuốc ta. Đúng là buồn nôn!”
Nói xong, nàng chợt nhớ đến cái gì đó, lo lắng nhìn Bạch Tiêm Tiêm: “Ngươi không bị hắn ta chiếm tiện nghi chứ?”
“Không, hắn ta không dám.” Bạch Tiêm Tiêm cười nhạt: “Nếu hắn ta dám đến gần ta phạm vi ba thước, ta sẽ đánh hắn ta.”
“Đúng, loại người đó cần phải ăn đòn.” Tề Phán Nguyệt cười ha hả: “Năm đó, ta cũng đã đánh hắn ta một trận, thiếu chút nữa phế đi mệnh căn của hắn ta. Gia gia của ta vì muốn ta tránh đầu sóng ngọn gió, cho nên mới đồng ý cho ta rời khỏi Phù Lương. Ta vừa rời khỏi cái thị trấn rách nát này, lão nương liền trời cao mặc chim bay. Còn muốn ước thúc ta, tuyệt đối không thể nào.”
Hạ Thiên lập tức tạt cho Tề Phán Nguyệt một gáo nước lạnh: “Không phải bây giờ ngươi đã trở về sao?”
“Hừ, lần này ta trở về chính là giải quyết triệt để việc này.” Sắc mặt Tề Phán Nguyệt lạnh lại: “Nếu còn dám bức ta, con mẹ nó ta một đao đâm chết tên khốn Lâm Tuấn Nghĩa kia.”
Hạ Thiên nói: ‘Ngươi không cần ra tay đâu.”
Tề Phán Nguyệt không hiểu: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Hôm nay Lâm Tuấn Nghĩa đã bị Thiên ca ca dạy cho một bài học.” Bạch Tiêm Tiêm giải thích.
“Dạy cho bài học cái rắm.” Tề Phán Nguyệt lắc đầu: ‘Mấy thứ ngu ngốc đó làm sao mà nhớ bài học gì chứ.”
Bạch Tiêm Tiêm hiểu rất rõ phong cách hành sự của Hạ Thiên: “Bài học của Thiên ca ca khác với người bình thường.”
“Ồ?” Tề Phán Nguyệt nghe ra được trong lời nói của Bạch Tiêm Tiêm có hàm ý: “Ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi còn dám giết hắn ta hay sao?”
“Vì sao lại không dám?” Hạ Thiên hời hợt nói: ‘Hắn ta chẳng qua chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi, giết thì cứ giết.”
Két!
Tề Phán Nguyệt dừng xe lại, quay lại nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi, ngươi thật sự đã giết hắn ta? Ngươi không nói đùa chứ?”
“Chút chuyện nhỏ này có gì mà phải nói đùa.” Hạ Thiên đáp.
Tề Phán Nguyệt lại nhìn Bạch Tiêm Tiêm. Nàng luôn cảm thấy tên cà lơ phất phơ Hạ Thiên nói chuyện không đáng tin cậy. Nàng tin tưởng tiểu cô nương kia hơn.
Bạch Tiêm Tiêm gật đầu: “Thiên ca ca trước nay chưa từng nói dối.”
“Mẹ kiếp.” Tề Phán Nguyệt đập vào tay lái, sau đó lấy ra một con dao kề vào yết hầu Hạ Thiên: “Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là chết, hai là…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận