Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1843. Hạc giữa bầy gà

Một nữ nhân chừng ba mươi tuổi đang đi xuống cầu thang, nàng ấy ăn mặc hơi chút quái dị, giống như đang mặc một quần áo bó sát đủ màu sắc, nhưng cũng mang đến cho người ta một cảm giác rất gợi cảm.
Nữ nhân gợi cảm kia còn đang dắt một cô gái nhỏ chừng bảy, tám tuổi rất đáng yêu, có điều nhìn không được khỏe mạnh cho lắm, khí sắc rất kém.
“Hứa tiểu thư."
“Xin chào Hứa tiểu thư."
“Hứa tiểu thư, hôm nay ngươi thật xinh đẹp."
“Hứa tiểu thư, quần áo của ngươi quả là đặc biệt......"
......
Gần như tất cả mọi người trong bữa tiệc đều nhìn về phía nữ nhân gợi cảm kia, một ít nam nữ tiến tới chào hỏi, nàng ta đều mỉm cười ứng đối.
“Anh rể, tên của nàng ấy là Hứa Như, một hoạ sĩ rất nổi tiếng, đặc biệt am hiểu về vẽ cơ thể người, ngươi cảm thấy nàng ấy xinh đẹp không?” Lúc này, Hàm Hàm đứng bên cạnh Hạ Thiên nói: “Dù sao thì ta cảm thấy nàng ấy không đẹp bằng ta, chính là ngực lớn hơn ta một chút mà thôi."
“Ừ, dáng người tốt hơn ngươi một chút." Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nhưng khuôn mặt không dễ nhìn."
Với ánh mắt của Hạ Thiên, cái người gọi là nữ hoạ sĩ Hứa Như kia có khuôn mặt rất bình thường, đúng là còn không dễ nhìn bằng Hàm Hàm.
Về phần dáng người, ừm, có vài bộ phận tốt hơn Hàm Hàm một chút mà thôi.
Nói tóm lại, Hạ Thiên hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với nữ hoạ sĩ đó.
“Anh rể à, ngươi có thấy quần áo của nàng ấy có chút kỳ quái không?” Hàm Hàm nhìn chằm chằm vào Hứa Như, luôn cảm thấy quần áo của nàng ấy là lạ ở chỗ nào đó.
“Hàm Hàm ngươi thật là ngốc, nàng ấy căn bản là không mặc quần áo." Hạ Thiên thuận miệng nói.
“A?” Hàm Hàm vô thức nâng giọng, “Ngươi nói nàng ấy không mặc quần áo?"
Giọng nói kia có chút lớn, cộng thêm nữ nhân đó mới xuất hiện nên bây giờ toàn bộ đại sảnh tầng hầm tương đối an tĩnh, kết quả là rất nhiều người đều nghe được giọng nói của Hàm Hàm sau đó nhìn về phía bên này.
“Ai không mặc quần áo?"
“Nói ai vậy?"
“A? Người kia hình như là Liễu Hàm."
“Liễu Hàm là ai?"
“Nàng ấy là em gái họ của Liễu Vân Anh."
“Ừm, con gái của Mai Nhược Đình?"
......
Ở đây có rất nhiều người nhận ra Hàm Hàm, dù sao đều là người trong giới có tiền, cộng thêm bây giờ Liễu Vân Anh rất nổi tiếng ở trong vòng này, đương nhiên danh tiếng không tính là tốt, dù sao thì sinh hoạt cá nhân bây giờ của nàng vẫn rất loạn.
“Nàng ấy vốn dĩ không mặc quần áo nha, trên người nàng là thuốc màu." Lúc này, Hạ Thiên lại lên tiếng, “Không tin ngươi đi sờ một chút, ngươi sẽ phát hiện nàng ấy không mặc gì cả."
“A?” Hàm Hàm nhìn về phía Hứa Như, có chút khó có thể tin, “Là thật sao?"
Không đợi Hạ Thiên nói chuyện, Hàm Hàm lập tức hỏi: “Hứa Như tỷ, ngươi thật sự không mặc quần áo sao?"
Liễu Hàm vừa hỏi câu đó, mọi người tự nhiên hiểu nàng ấy đang nói người nào.
Một giây sau, mọi người đồng loạt nhìn về phía Hứa Như, trong lòng đều có chút cổ quái, chuyện kia, chẳng lẽ nàng ấy thật sự không mặc quần áo sao?
Hiện tại, Hứa Như cũng nhìn về phía Liễu Hàm, sau đó trên mặt nàng lộ ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào: “Xem ra hôm nay ta lại thất bại rồi, vốn dĩ ta còn cho rằng ít nhất phải mất một đoạn thời gian nữa mới bị người khác phát hiện chứ, không ngờ lại bị Liễu tiểu thư nhận ra mất rồi."
Đám người có chút hỗn loạn, vì lời của Hứa Như tương đương thừa nhận mình thật sự không mặc quần áo.
Rất nhiều nam nhân không nhịn được nhìn chằm chằm vào Hứa Như, bầu không khí trở nên có chút quỷ dị.
“Không phải ta nhận ra, là hắn." Hàm Hàm không ôm công lao, nàng chỉ một ngón tay về phía Hạ Thiên, “Hứa Như tỷ, ngươi vẽ cái này cũng quá chân thật rồi! Đến bây giờ ta vẫn còn cảm thấy ngươi chỉ đang mặc một bộ đồ bó sát mà thôi."
“Hoá ra là vị tiên sinh này lại có ánh mắt tốt như thế." Hứa Như nhìn về phía Hạ Thiên, nụ cười có chút yêu mị, “Nếu đã bị nhận ra rồi, vậy ta đi lên lầu thay quần áo một chút, xin các vị chờ trong chốc lát."
Hứa Như ưu nhã quay người, mà hiện trường không biết bao nhiêu nam nhân đang dõi theo bóng lưng của nàng ấy, dù sao thì tất cả mọi người đều đang tưởng tượng ra nàng ấy không có mặc quần áo.
Như vậy có nghĩa đây chính là dáng người chân thật của nàng ấy?
Đặc biệt là dáng vẻ chậm rãi lên lầu của Hứa Như, nhìn qua hết sức gợi cảm.
Nói một cách không hề khoa trương, lúc này gần như toàn bộ nam nhân ở hiện trường đều đang nhìn Hứa Như, sở dĩ nói gần như vì còn có một người không thèm nhìn, người đó dĩ nhiên chính là Hạ Thiên.
“Anh rể à, bọn hắn đều đang nhìn Hứa Như đấy, tại sao ngươi lại không nhìn?” Hàm Hàm nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì đẹp cả, còn không bằng nhìn vợ Y Y nhà ta." Hạ Thiên thuận miệng nói.
Mà khi Hạ Thiên vừa dứt lời, Y Tiểu Âm lập tức quay đầu trừng mắt với Hạ Thiên một cái.
“Vợ Y Y?” Hàm Hàm có chút ngạc nhiên, “Hình như ta cũng đã nghe nói tới việc kia, có phải là Y Tiểu Âm không? Nàng ấy cũng đang ở đây à?"
Hiển nhiên, vừa rồi thì lực chú ý của Hàm Hàm đều ở trên người Hạ Thiên, căn bản không có nhìn những người khác.
Mà khi nghe được câu đó, nàng bắt đầu nhìn xung quanh, sau đó lập tức phát hiện Y Tiểu m, dù sao thì người giống tiên nữ như Y Tiểu Âm ở trong đám người vẫn rất bắt mắt.
Nói là hạc giữa bầy gà cũng không quá chút nào.
Ừm, nhưng Hàm Hàm lập tức cảm thấy không thể dùng từ ngữ như vậy, không phải đang chửi chính mình là gà sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận