Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2077. Đây là cái gì?

Đi được vài bước, Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy trên mặt đất ngày càng nhiều những viên thuốc nhỏ tròn vo như thế này, chúng màu đen sẫm, lớn chừng ngón tay cái, đặt trên tay hơi nặng.
“Chẳng lẽ đây là viên sắt?” Ninh Nhụy Nhụy lại nhặt thêm vài viên nữa đặt vào tay, không ngừng xoa xoa: “Cảm giác rèn luyện lực tay rất tốt.”
Lúc này, trên đỉnh núi cách đó không xa có một người áo trắng đội mũ đi ra, nhếch miệng chế giễu Ninh Nhụy Nhụy: “Chậc chậc chậc chậc, ngươi đúng là không sợ chết, lại còn dám cầm trong tay loại đồ vật này.”
“Ngươi là ai?” Nhinh Nhụy Nhụy ngước nhìn lên thì phát hiện người đến là một nữ nhân, vì vậy nàng cũng bớt cảnh giác hơn: “Ngươi biết thứ ấy là gì?”
“Ồ, ngươi không biết là cái gì cũng dám đụng bậy. Không biết nên nói là các ngươi lớn mật hay nói các ngươi liều lĩnh đây.” Nữ nhân đội mũ rộng nhẹ a một tiếng, nàng tung người nhảy đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, khuôn mặt của nàng được che kín bởi một tầng khăn lụa, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Ánh mắt có chút mị hoặc, ngấn nước rất mê người.
“Vậy thì tại sao không nói chúng ta có đầy đủ tự tin.” Ninh Nhụy Nhụy không thích tranh luận với người khác, nhưng nàng cũng không mặc cho người khác khiêu khích châm chọc. Nữ nhân đội mũ rộng vành đi một vòng quanh bọn hắn, chỉ ngón tay lên đầu môi rồi nhìn Ninh Nhụy Nhụy nói: “Ngươi ngược lại rất tự tin, đáng tiếc không có thực lực gì. Còn tiểu tử này có chút nhìn không thấu, cũng không biết là không thể thăm dò được hay người thực sự là một người bình thường.”
“Làm sao ngươi biết ta không có thực lực gì?” Ninh Nhụy Nhụy có chút không phục: “Ít nhất đánh thắng ngươi sẽ không có vấn đề gì.”
Ánh mắt đong đưa của nữ nhân đội mũ rộng vành như có dòng nước chảy, nàng bày ra dáng vẻ phong tình vô hạn: “Tiểu cô nương, ngươi nói chuyện thật thú vị, nhưng ta không thích đánh nhau với người khác, đương nhiên nếu như là đánh nhau một trận trên giường với vị tiểu soái ca ấy, ngược lại ta rất vui lòng tiếp nhận.”
“Ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Thiên có chút khó chịu, hắn trừng mắt nhìn nữ nhân đội mũ rộng vành kia: “Ta không phải là tiểu soái ca mà là đại soái ca, còn là đại soái ca đẹp trai nhất thiên hạ. Tốt nhất là ngươi đừng nghĩ sai, nếu không ta sẽ đánh ngươi đó.”
“Chà, ngươi rất là thú vị, vô cùng thú vị.” Nghe thấy thế, nữ nhân đội mũ rộng vành cười lên khiến cho bộ ngực sữa rung lên: “Đại soái ca đệ nhất thiên hạ, hay ngươi quăng công chúa Thái Bình kia đi rồi đến với ta thì thế nào, bao ngươi dục tiên dục tử mỗi đêm.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe mấy lời nữ nhân này nói thì cảm thấy đỏ mặt, nàng không khỏi nói thầm: “Bỉ ổi.”
“Đại soái ca, ngươi nghe thấy chứ, nàng ấy đang ghen đấy.” Nữ nhân đội mũ rộng vành đặt thân hình đầy đặn trưởng thành của mình lại gần Hạ Thiên, tựa như trêu chọc nói: “Hay ta dứt khoát làm chút chuyện bỉ ổi cho nàng ấy xem.”
Ninh Nhụy Nhụy biết Hạ Thiên là một kẻ háo sắc. Mặc dù nàng không lo lắng rằng hắn sẽ bị người ta lừa gạt, nhưng nàng cũng muốn xem phản ứng của hắn khi đối mắt với dụ hoặc như thế nào.
Hạ Thiên thành thật nhận xét: “Mặc dù ngực của ngươi lớn hơn nhiều so với Tiểu muội chân dài, đôi mắt cũng khá đẹp và hiểu rất nhiều chuyện mà Tiểu muội chân dài không biết…”
“Ngươi…” Ninh Nhụy Nhụy nghe Hạ Thiên nói vậy thì tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, tên lưu manh này sẽ không thực sự bị mê hoặc chứ.
“Nhưng ngươi đã quá già rồi, đầu óc cũng không tốt, mặt mũi còn xấu xí, chân lại không đẹp bằng tiểu muội chân dài.” Hạ Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhụy Nhụy: “Nói tóm lại, ngay cả một phần trăm xinh đẹp của Tiểu muội chân dài ngươi cũng không có. Vậy mà ngươi còn muốn đánh chủ ý lên ta ư, tỉnh lại đi.”
“Lúc đầu ta còn cảm thấy ngươi thú vị, nhưng hiện tại xem ra ngươi bị mù rồi.” Tâm trạng của nữ nhân đội mũ rộng vành trở nên rất tồi tệ, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy cũng biến thành hung ác: "Nếu đã như thế, vậy các ngươi hãy đi chết đi, ai bảo các ngươi đắc tội với ta. Lão đại đâu?”
“Lão đại của ngươi là ai vậy?” Đôi mày thanh tú của Ninh Nhụy Nhụy cau lại: “Chúng ta quen biết sao?”
Nữ nhân đội mũ vành nở nụ cười: “Biết, như thế nào lại không biết chứ, ở phía trên các ngươi đã từng đánh với hắn một trận.”
Nói như vậy thì Ninh Nhụy Nhụy đã biết, lão đại trong miệng nữ nhân này nói đến chắc là vị tự xưng là nhà khảo cổ học Viên Văn Ngạn.
Hạ Thiên nghi hoặc nói một câu: “Con khỉ đần kia đã trúng một châm của ta, có lẽ đã biến thành khỉ từ lâu rồi.”
“Đúng vậy, hắn suýt chút nữa đã biến thành khỉ.” Nữ nhân đội mũ rộng vành che miệng cười thành tiếng: “Tuy nhiên, tầng thế giới này đều là đan dược. Cho nên tìm một hai loại giải trừ châm của ngươi cũng không phải là việc gì khó.”
Nói như thế cũng có lý, dù sao thì Hạ Thiên chỉ dùng châm pháp bình thường, không có tác dụng như nghịch thiên bát châm.
Nhưng hắn cũng không để tâm đến chuyện đó, cùng lắm thì lần sau hắn sẽ châm cho con khỉ ngốc kia vài phát nữa, trực tiếp đâm phế hắn, nhìn xem hắn có thể làm ra trò gì nữa.
“Được rồi, trò chuyện cũng không xê xích gì nhiều.” Nữ nhân đội mũ rộng vành giương mắt nhìn về phía xa một chút: “Sắp đến thời gian đan dược phát tác tác rồi, ta không nói nhiều lời với các ngươi nữa.”
Một bên Ninh Nhụy Nhụy vừa đề phòng mà nhìn nữ nhân này, vừa với im lặng chờ nàng sẽ ra chiêu như thế nào.
“Không phải ngươi đang muốn biết đây là cái gì sao?” Nữ nhân đội mũ vành cũng nhặt từ dưới đất tám viên thuốc nhỏ màu đen, kẹp chúng giữa các ngón tay rồi nói: “Vậy để ta nói cho ngươi biết.”
Nói xong, nữ nhân đội mũ rộng vành ném những viên thuốc đang kẹp trong tay về phía Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên: “Chẳng lẽ những viên thuốc kia sẽ phát nổ sao?” Một suy đoán lóe lên trong lòng Ninh Nhụy Nhụy, sau đó nàng mở to hai mắt nhìn những viên nhỏ màu đen kia biến hóa ngoài dự liệu của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận