Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3917: Để ngươi nện đã luôn

Ninh Nhụy Nhụy ôm Băng Ngữ Hạ đã bất tỉnh đặt xuống một chỗ sạch sẽ, sau đó sờ mặt của nàng: ‘Làn da đúng là đẹp. Đây là làn da còn chưa được tẩy tủy phạt xương, lại tiện nghi cho tên sắc lang chết tiệt ngươi.”
“Nghĩ như thế nào là chuyện của nàng, muốn chiếm tiện nghi của ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: ‘Bây giờ ta sẽ xử lý mấy tên ngu ngốc này trước.”
Biểu hiện trên mặt Nhạc chưởng môn càng thêm nghiêm túc. Ông ta quay sang nhìn đạo nhân áo bào vàng: “Hoàng huynh, chúng ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí, nhất định phải tranh thủ.”
“Không sao, cứ để tiểu tử này cho ta đối phó.”
Đạo nhân áo bào vàng chậm rãi tế lên bảo tháp trong lòng bàn tay, ngoài miệng nói: “Ngươi mang Băng Vạn Phách đi mở cửa. Nếu bà ta còn không chịu hé miệng, cứ dựa theo phương pháp mà Tiết Vạn Tinh đã nói, mở một lối nhỏ tiến vào chân núi, sau đó dùng lão thái bà này tế luyện. Đến lúc đó cũng có thể thu phục linh mạch.”
“Nhưng như vậy, linh mạch chỉ sợ sẽ bị hao tổn.”
Nhạc chưởng môn hơi có chút do dự: “Có thể ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của chúng ta.”
Đạo nhân áo bào vàng lạnh lùng nói: “Không phải ngươi nói phải tranh thủ thời gian sao?”
“Được, cứ như vậy đi.”
Nhạc chưởng môn cũng không do dự nữa, nhấc Băng Vạn Phách đến cánh cửa, thuận tiện dặn dò: “Đã như vậy, nơi này không thể lưu lại người sống.”
“Đương nhiên rồi.”
Gương mặt đạo nhân áo bào vàng hiện lên nụ cười tàn nhẫn: “Phương pháp đó thích ứng với tất cả linh mạch chân núi. Để phòng ngừa bị tiết lộ, tất nhiên một tên cũng không để lại.”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nói: “Di ngôn của các ngươi dài quá. Nói xong chưa? Nói xong rồi, ta tiễn các ngươi lên đường.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi là thật hay giả, bây giờ ăn một tháp của ta.”
Đạo nhân áo bào vàng khoát tay, tế luyện bảo tháp trong tay ra ngoài.
Bảo tháp màu vàng đón gió tăng trưởng, trong nháy mắt tăng vọt bảy tám mét, như một ngọn núi nhỏ ép đến Hạ Thiên.
“Chiêu thức đã dùng qua một lần vô dụng đối với ta.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Bành.
Bảo tháp nặng nề đập xuống đất, trong phạm vi vài mét đều bị ép đến sụp đổ.
Cũng may lúc này, Ninh Nhụy Nhụy đã giải khai huyệt đạo cho mọi người, để bọn họ có cơ hội tránh né. Bằng không, đoán chừng toàn bộ sẽ bị ép thành bánh thịt.
“Hạ Thiên, hắn không sao chứ?”
Ninh Vọng Hải lo lắng hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy đáp: “Gia gia, ông cứ yên tâm, Hạ Thiên không có việc gì đâu.”
“Để ta đi giúp Hạ thần y một tay.”
Bạch Vạn Bang còn chưa thở ra hơi, đã định xông lên đánh một trận với đạo nhân áo bào vàng.
“Khoan đã, mọi người đừng đi.”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức kéo lại: “Ở đây có ta và Hạ Thiên là được. Mọi người ra ngoài khống chế cục diện đi.”
Ninh Vọng Hải suy nghĩ một chút, sau đó nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Ta đuổi theo Nhạc Vô Nhai cứu Băng sư muội. Bạch sư đệ, ngươi ra ngoài làm thịt tên cẩu vật Tiết Vạn Tinh đi.”
“Cũng được.”
Bạch Vạn Bang cũng không kiên trì, mang theo một số đệ tử phái Tuyết Sơn còn chưa phản bội vội vàng rời khỏi Lăng Tiêu Điện.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không yên lòng gia gia của nàng một mình đuổi theo, liền nói với Hạ Thiên: ‘Ta và gia gia đi cứu lão thái bà kia, ngươi cẩn thận nhé.”
“Hừ, các ngươi không đi đâu được đâu.”
Đạo nhân áo bào vàng lạnh lùng nói: “Hắn đã bị bảo tháp của ta ép thành cặn bã, tiếp theo sẽ đến phiên các ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không thèm nhìn đạo nhân áo bào vàng, quay sang nói với Ninh Vọng Hải: “Gia gia, chúng ta đi thôi.”
“Hạ Thiên hắn…” Ninh Vọng Hải do dự.
“Hắn không sao đâu. Lão tạp mao kia nhất định không phải là đối thủ của hắn.”
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói: “Chúng ta không thể chậm trễ cứu Băng chưởng môn. Nếu không, người sẽ không còn.”
Ninh Vọng Hải gật đầu, lập tức cùng với Ninh Nhụy Nhụy đuổi theo Nhạc chưởng môn.
“Ta nói rồi, các ngươi chỗ nào cũng không được đi.”
Đạo nhân áo bào vàng giận tái mặt, nhấc chưởng bắn ra một vệt kim quang.
Kim quang như điện, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Ninh Nhụy Nhụy và Ninh Vọng Hải.
Mắt thấy sắp sửa chém hai người thành hai nửa, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện, nhẹ nhàng vung tay lên, chém luồng kim quang xuống đất.
“Ngươi còn chưa chết?”
Đạo nhân áo bào vàng mở to mắt, không thể tin nổi: “Không thể nào? Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai? Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
Hạ Thiên mỉm cười, tự giới thiệu mình: ‘Ta đã là cao thủ đệ nhất thiên hạ, cũng là thần y đệ nhất thiên hạ, ngươi hẳn phải biết vì sao, tại sao lại còn hỏi? Chẳng lẽ trí nhớ của ngươi không được tốt? Cũng khó trách, dù sao tuổi tác của ngươi cũng cao như vậy. Nhưng không sao, lát nữa ngươi sẽ chết, ký ức tốt hay không cũng không quan trọng.”
“Ta không tin.”
“Ngươi tuyệt đối không sống được đâu.”
Đạo nhân áo bào vàng vừa giận vừa sợ, đưa tay đặt lên bảo tháp, để nó tỏa ra kim quang, một lần nữa đánh tới Hạ Thiên: “Đi chết đi.”
“Haiz, rốt cuộc thì ngươi cũng chẳng có chiêu thức gì mới.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, quả thật không còn hứng thú, hắn quay sang nói với Ninh Nhụy Nhụy: ‘Tiểu muội chân dài, nàng còn chưa đi cứu lão thái bà kia sao? Gia gia của nàng đi rồi kìa.”
Ninh Nhụy Nhụy lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện gia gia của nàng không biết đã đi từ lúc nào.
Nàng không đấu võ mồm với Hạ Thiên nữa, lập tức đuổi theo.
Oành.
Bảo tháp một lần nữa đập trúng Hạ Thiên, kim quang lan tràn, tạo thành mấy cái hố sâu vài mét trên mặt đất.
Hạ Thiên bỗng nhiên xuất hiện sau lưng đạo nhân áo bào vàng, khó chịu nói: ‘Ngươi thích nện người đúng không? Vậy ta để cho ngươi nện đã luôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận