Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2693: Đương nhiên là có liên quan rồi

Sau khi Hạ Thiên vào phòng, hắn tuyệt không vội, chỉ ngồi xuống trước bàn mỉm cười nhìn Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy nhất thời không kịp thích ứng, lấy làm lạ hỏi Hạ Thiên: “Ngươi… ngươi không sao chứ?”
“Ta đương nhiên không sao.” Hạ Thiên mở to ánh mắt vô tội, hỏi ngược lại: “Tiểu muội chân dài, nàng cảm thấy ta còn có thể có chuyện sao?”
Đương nhiên có chuyện rồi. Trong mắt Ninh Nhụy Nhụy, Hạ Thiên là một người rất háo sắc. Hắn thường xuyên dẫn nhóm người Triệu Thanh Thanh vào phòng nghiên cứu thảo luận nhân sinh trước mặt nàng, nhìn mãi cũng thấy quen. Vừa rồi Ninh Nhụy Nhụy nói như thế cũng không phải là có ý đó, nhưng Hạ Thiên vào phòng lại trung thực như vậy, quả thật khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Nếu ngươi không có việc gì, tại sao… Được rồi, không có việc gì đâu.” Ninh Nhụy Nhụy vừa định nói câu gì đó, nàng chợt nghĩ lại nếu mình nói ra chuyện này, thật sự có chút xấu hổ, cho nên nàng quyết định không đề cập đến chuyện đó nữa.
“Tiểu muội chân dài, ta biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì.” Hạ Thiên trêu chọc: “Nàng nhất định đang ngấp nghé sắc đẹp của ta, muốn đêm nay chiếm tiện nghi của ta. Nhưng nàng không nghĩ đến ta lại chính trực như vậy, không cho nàng cơ hội, vì thế nàng mới cảm thấy ngoài ý muốn.”
“Ngược lại thì có.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt: “Còn nữa, ngươi cảm thấy ngươi đang nói tiếng người hay sao?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Không có ngược lại đâu. Dù sao ta đẹp trai như thế này, nàng thèm cơ thể ta cũng đúng mà. Tiểu muội chân dài, nàng tuyệt không nên kiềm chế suy nghĩ của mình, cứ can đảm nói ra, nói không chừng ta sẽ đồng ý thì sao.”
“Vậy ngươi đừng đồng ý.” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói.
“Tiểu muội chân dài, nàng đừng thẹn thùng làm gì.” Hạ Thiên vẫn giọng điệu vô lại như cũ: “Nghĩ gì cứ nói ra. Con người của ta từ trước đến giờ luôn rất nghe lời vợ của mình.”
Ninh Nhụy Nhụy không thèm để ý đến hắn, lướt qua chủ đề này: “Ta tìm ngươi là có chuyện đứng đắn cần thương lượng, đừng có dây dưa mãi mấy chuyện này nữa.”
“Dây dưa chuyện gì chứ?” Gương mặt Hạ Thiên lộ ra vẻ mờ mịt.
“Còn chưa chịu kết thúc đúng không?” Ninh Nhụy Nhụy vỗ bàn một cái: “Ta gọi ngươi vào phòng là để bàn chuyện chính, đừng cứ ở đó hi hi ha ha mãi.”
Hạ Thiên bật cười: “Vậy nàng nói chính sự đi, ta có không cho nàng nói đâu.”
“Được, vậy ta nói.” Ninh Nhụy Nhụy vô thức nhìn chung quanh gian phòng, sau đó nhỏ giọng nói: “Vừa rồi khi ta tắm, có một người bước vào, còn nói một số câu khó hiểu, ta suy nghĩ cả nửa ngày cũng không ra. Cho nên ta muốn tìm ngươi thương lượng một chút.”
Hạ Thiên gật đầu: “Người đó nói cái gì, nàng nói ta nghe một chút đi.”
“Khoan đã, hôm nay ngươi có vẻ không ổn.” Ninh Nhụy Nhụy đang định nói, đột nhiên cảm nhận được sự kỳ quái: “Có một người tiến vào phòng khi ta tắm, ngươi không hỏi người kia là ai, là nam hay nữ?”
Hạ Thiên đáp: “Không cần nghĩ, nhất định là nữ. Nếu là nam, đoán chừng nàng đã sớm đá chết đối phương, không cần ta ra tay. Hơn nữa có ta ở đây, bất kỳ người nào cũng không có khả năng xuất hiện trong phòng của nàng, lại còn lúc nàng đang tắm nữa.”
“Không phải ngươi nhìn lén ngoài cửa chứ?” Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên hiểu ra, tiếp tục trừng mắt với Hạ Thiên.
Hạ Thiên lắc đầu: “Từ trước đến nay ta không nhìn lén ngoài cửa. Có muốn nhìn cũng nhìn trong phòng. Thuần nha đầu mới nhìn lén ngoài cửa.”
Ninh Nhụy Nhụy nhất thời im lặng, không biết nên nói cái gì cho phải. Mở miệng mắng hắn lưu manh sao? Nói không chừng hắn còn khen ngợi, cũng không tạo ra bất kỳ tác dụng gì.
“Nếu ngươi đang ở trong phòng, vì sao ngươi lại không xuất hiện vào lúc đó?” Ninh Nhụy Nhụy cố nén lửa giận trong lòng hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên ngáp một cái, hơi nghiêng người nằm lên đùi Ninh Nhụy Nhụy: “Nàng ta cố ý đến tìm nàng, ta xuất hiện cũng không có gì để nói với nàng ta.”
“Thế ngươi có ý kiến gì về chuyện mà người đó nói không?” Ninh Nhụy Nhụy lại hỏi.
“Ta không có ý kiến gì.” Hạ Thiên hờ hững: “Nàng muốn làm thì cứ làm, không cần cân nhắc suy nghĩ của ta. Đương nhiên, nếu nàng muốn ta đi cùng, cũng không thành vấn đề. Nhưng nàng phải chờ ta từ Tiểu Tiên Giới quay về rồi hãy nói.”
“Ngươi muốn đến Tiểu Tiên Giới?” Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên giọng người thứ ba, vừa nghe đã biết là một nữ nhân rất đẹp.
Hạ Thiên nghe được giọng nói này, tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn bất mãn nói: “Điều này có liên quan gì đến ngươi?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Một nữ nhân mặc váy hoa chậm rãi bước ra từ trong bóng tối: “Bởi vì Tiểu Tiên Giới nói trắng ra là một trong ba bí cảnh thiên địa. Đương nhiên, người của Tiểu Tiên Giới lại không nghĩ như thế.”
“Một khoảng thời gian không gặp, ngươi trưởng thành hơn trước.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Đáng tiếc còn chưa đủ xinh đẹp. Bằng không, ta ngược lại có thể cân nhắc nhận ngươi làm vợ nhỏ.”
Nữ nhân mặc váy hoa chính là Lăng Linh tiểu cô nương mà Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đã gặp ở bí cảnh dưới đáy biển. Nhưng không biết vì sao nàng ta lại trở thành một hình tượng ngự tỷ cao lãnh như lúc này.
“Cũng chính vì như thế, cho nên ta không muốn trở nên xinh đẹp.” Nữ nhân mặc váy hoa tiến lên phía trước, tùy ý ngồi xuống, cười nói: “Không nói vấn đề ta không có thực thể, quan điểm thẩm mỹ, ngươi không phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của ta. Hơn nữa, khi rời khỏi bí cảnh, ta không phải là đối thủ của ngươi. Cho nên, để tránh ngươi có ý đồ với ta, ta đành phải để bản thân xấu xí một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận