Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3516: Chỉ dựa vào nàng ta, hay còn có ngươi?

“Các ngươi đắc ý quá sớm rồi, vừa rồi chỉ là ta chủ quan mà thôi.”
Nhiếp Hồng Phi nhanh chóng đứng lên, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý: ‘Các ngươi cho rằng các ngươi có bao nhiêu lợi hại? Đừng làm trò cười nữa.”
“Vẫn còn mạnh miệng, xem ra là bị đánh vẫn còn chưa đủ.” Hạ Thiên mỉm cười nói với Nhiếp Tiểu Lý: ‘Vợ tiếp viên hàng không, nàng nên tăng cường cường độ đi.”
Nhiếp Tiểu Lý căm ghét nói: “Trước kia, ta còn cảm thấy ngươi là một con người. Bây giờ ta mới hiểu được, loại người như ngươi càng thêm ghê tởm, nhưng ngươi vẫn luôn ngụy trang, xem tộc nhân của mình như công cụ, đồng thời cam nguyện làm chó săn cho người khác.”
“Ha ha, làm như mình vĩ đại lắm vậy.” Nhiếp Hồng Phi không khỏi cười nhạo, gương mặt hiện lên sự khinh thường: “Gia đình ngươi đang gặp rắc rối còn không phải vì lợi ích của mình sao? Nếu như cho ngươi cơ hội, nói không chừng ngươi còn bợ đỡ hơn cả ta.”
Nhiếp Tiểu Lý quả quyết nói: ‘Ta không giống ngươi, ta là người, tuyệt không làm chó.”
“Ồ, thế người như ngươi còn không cao quý bằng con chó là ta đâu.” Nhiếp Hồng Phi mỉm cười, nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Nếu ngươi trung thực phối hợp, bây giờ ngươi còn không phải là đại thiếu nãi nãi Chiêm gia sao? Nói không chừng, ngày sau sẽ tiến vào tộc lão, cần chi phải náo thành cục diện như ngày hôm nay.”
Nhiếp Tiểu Lý hoàn toàn đánh mất suy nghĩ tranh thủ đối phương. Nàng lạnh lùng nói: “Đạo khác biệt mưu cầu khác biệt, ta chẳng có gì cần nói với ngươi cả. Tuy nhiên, bây giờ ngươi muốn ở lại đây, ta sẽ không để cho ngươi gây chuyện nữa.”
“Hừ, ngươi coi mình là cao thủ sao?” Sắc mặt Nhiếp Hồng Phi âm trầm, hai tay biến thành trảo, dưới chân đạp một cái, cả người nhào về phía Nhiếp Tiểu Lý.
Không thể không nói, Nhiếp Hồng Phi thật sự có tài, nhưng hướng đi lại bất chính.
Lợi trảo trên cơ bản đều là khóa cổ, móc mắt, hiển nhiên là những chiêu thức bàng môn tả đạo.
Dù sao thể chất Nhiếp Tiểu Lý vừa mới được tăng lên, cũng chưa từng học qua võ công, ứng đối có chút phí sức, nhất thời để Nhiếp Hồng Phi chiếm thượng phong.
“Ta nói tại sao ngươi lại có thể lập tức biến thành cao thủ.” Nhiếp Hồng Phi thấy vậy, lòng tin tăng lên gấp bội, không khỏi cười nhạo: “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, bây giờ ngươi ngoan ngoãn chịu thua, sau đó quay người về nhà, yên lặng chờ gia chủ xử lý. Ta còn có thể năn nỉ thay ngươi, tránh cho các ngươi phải chịu chết.”
Sắc mặt Nhiếp Tiểu Lý đỏ bừng lên, cũng không phải sợ thua, mà là bị tức. Nàng trả lời lại một câu: “Đừng có nằm mơ nữa, người nhận thua phải là ngươi.”
“Vậy thì ngươi cũng đừng trách ta vô tình.” Nhiếp Hồng Phi thu người, quay lại nhìn Hạ Thiên: “Tiểu tử, ngươi không có ý định ra tay sao? Nếu trễ chút nữa, nàng ta nhất định sẽ phải chết.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Với chút bản lãnh này của ngươi, còn chưa có tư cách để ta ra tay. Vợ tiếp viên hàng không đủ xử lý ngươi rồi.”
“Ha ha, ngươi chỉ có chút ánh mắt đó, ngươi đừng giả mạo cao nhân làm gì.” Gương mặt Nhiếp Hồng Phi tràn ngập trào phúng: “Hôm qua, ta đã mua tư liệu của ngươi ở web đen. Kết quả, đám người đó bảo ta tuyệt đối không nên trêu chọc ngươi. Nếu không, ta sẽ chết rất thảm. Đám người đó còn đưa ta một bản danh sách, bên trên là chiến tích của ngươi. Sau khi ta xem xong, thiếu chút nữa ta đã xem ngươi là chiến thần. Bây giờ xem ra, đám người đó đã nói quá sự thật.”
Hạ Thiên mỉm cười, tùy ý nói: “Ngươi nên nghe bọn họ đi. Đáng tiếc, bây giờ đã muộn, ngươi tuyệt đối chết chắc.”
“Chỉ dựa vào nàng ta, hay còn có ngươi?” Nhiếp Hồng Phi khinh thường lắc đầu.
Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy rất vi diệu. Vừa rồi, khi nàng ra tay, nàng phát hiện rõ ràng nàng có thể phá được chiêu của Nhiếp Hồng Phi, nhưng tay của nàng lại không nghe theo đại não chỉ huy, cho nên vẫn luôn né tránh.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần khẩn trương.” Hạ Thiên tất nhiên nhìn ra được vấn đề của Nhiếp Tiểu Lý, vì thế đã nhắc nhở: “Nàng còn mạnh hơn tên ngốc này gấp mười lần, chỉ là nàng chưa quen với thay đổi của cơ thể, qua nửa phút nữa sẽ ổn thôi.”
“Hừ, chỉ sợ nàng ta không sống quá nửa phút.” Mặc dù Nhiếp Hồng Phi không tin tưởng Hạ Thiên, nhưng vẫn cảm thấy nên tiên thủ hạ vi cường, tránh cho sự việc quá phức tạp.
Song trảo như ảnh, tiến thẳng vào cái cổ trắng nõn của Nhiếp Tiểu Lý.
“Nhiếp Tiểu Lý, ngươi không định rút lui sao?” Nhiếp Hồng Phi dữ tợn quát lớn: “Chiêu tiếp theo, ta sẽ cắt đứt cổ của ngươi. Đến lúc đó, ngươi hối hận cũng đã muộn. Nể tình ngươi cũng là người thân của ta, ta sẽ… A?”
Nhiếp Tiểu Lý hơi lui lại nửa bước, lập tức bay lên một cước đá thẳng vào lồng ngực của Nhiếp Tiểu Lý, đá bay hắn ta ra xa ba bốn mét.
“Đừng nói nhảm nữa, không còn đường nữa đâu.” Ánh mắt Nhiếp Tiểu Lý trở nên kiên định lạ thường: “Trừ phi bây giờ ngươi tỉnh ngộ, từ bỏ gian tà theo chính nghĩa, công khai chuyện xấu của gia gia và tộc lão, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Nhiếp Hồng Phi phủi bụi trên quần áo của mình, nghiến răng nói: “Ngươi rõ ràng muốn đuổi cùng giết tuyệt. Nếu là như vậy, vậy chẳng còn gì để nói nữa.”
Lần này, quả nhiên sát tâm của hắn ta đã nổi lên.
Hai tay Nhiếp Hồng Phi dâng lên từng sợi khí tức màu đen. Một cú bật đã nhảy đến bên cạnh Nhiếp Tiểu Lý, chụp vào cổ họng của nàng.
“Đi chết đi.”
Trong mắt Nhiếp Hồng Phi, một trảo này đã thành, không ai có thể né tránh được chứ đừng nói chi người không biết võ công như Nhiếp Tiểu Lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận