Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3631: Lần này các ngươi chết chắc rồi

Bốp.
Hạ Thiên lại tát thêm một cái: “Đừng nhập ta làm một với đám lừa đảo các ngươi.”
“Đừng, đừng đánh nữa.” Ông lão tóc bạc khuất phục: “Được, ta nhận thua, ta lập tức rời khỏi thành phố Thiên Hải, từ đây không xuất hiện nữa.”
“Làm gì có chuyện đơn giản như vậy.” Lam Y Nhân lạnh lùng nói: “Ngươi nên giải thích nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi tìm nhiều người trẻ tuổi như thế là muốn làm gì?”
Ông lão tóc bạc há miệng nói: “Lão phu đến chữa bệnh cho Từ đại tiểu thư.”
“Ngươi cho rằng chúng ta cũng là loại người ngu xuẩn giống ngươi?” Hạ Thiên khó chịu hỏi.
“Lão phu không phải thần y, chỉ là một thuật sĩ xuất thân Huyền Môn.” Lão già tóc bạc lập tức giải thích: “Đây chính là Tiểu Chu Thiên Bát Mạch Ngưng Hồn Trận, chuyên chữa trị những loại kỳ bệnh quái chứng hồn phi phách tán. Những người ngoài nghề như các ngươi tất nhiên không biết rồi.”
Lam Y Nhân cười lạnh: “Ha ha, cởi quần áo con gái nhà người ta, nằm sấp lên người họ cũng là thuật pháp của ngươi?”
“Đương nhiên rồi.” Lão già tóc bạc vẫn lý trực khí tráng nói: “Đây là bí thuật tông môn của ta, lão phu chính là dương thịnh chi thể, vừa lúc phối hợp với cơ thể thiếu dương của Từ đại tiểu thư, hai tướng giao hòa mới giúp cho hồn phách bị tán đi của nàng ấy một lần nữa ngưng thực.”
“Mấy lời bịa ra nghe hay nhỉ.” Lam Y Nhân nghe xong, lập tức biết lão già này đang nói bậy: “Ông xã, nếu không, chàng giết chết lão già ngu ngốc này đi.”
Lúc này, lão già tóc bạc nhịn không được liền nói: “Hai vị, cần chi phải tuyệt tình như thế. Các ngươi cũng chỉ là cầu tài, cùng lắm thì chia ba bảy.”
“Thế nào? Ngươi còn muốn ba phần?” Lam Y Nhân cười như không cười, châm chọc nói.
“Ba phần là các ngươi, bảy phần là của ta.” Lão già tóc bạc gấp lên, không khỏi quát: “Lần này là lão phu thua nhưng không phải là ta không có thủ đoạn phản chế các ngươi, chẳng qua ta cảm thấy không cần thiết. Từ gia có tiền, cùng lắm chúng ta cùng nhau phối hợp để kiếm tiền.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Bây giờ tâm trạng của ta đang rất khó chịu, ngươi có biết tại sao không?”
“Thế thì chia năm năm.” Lão già tóc bạc cảm thấy hơi đau, ông ta lại tiếp tục nhượng bộ: “Nếu hơn nữa, chúng ta sẽ nhất phách lưỡng tán, các ngươi cái gì cũng không chiếm được.”
Bốp.
Hạ Thiên đánh qua một quyền, khó chịu nói: “Ta không hứng thú cầu tài, cũng chẳng hứng thú quản mấy chuyện rách của ngươi. Có người nói với ta nơi này có tuyệt thế mỹ nữ nên ta mới tới.”
Bốp! Lão giả tóc bạc chịu một quyền, mặt rách đến lòi xương, há miệng phun ra một ngụm máu: “Đừng đánh nữa. Từ đại tiểu thư đưa cho các ngươi luôn, chỉ cần các ngươi tha ta, cái gì ta cũng cho các ngươi hết.”
“Người quái dị như thế này mà cũng tán dương là mỹ nữ dương thế?” Hạ Thiên chỉ vào Từ đại tiểu thư còn đang hôn mê: “So với nha đầu Liễu Hàm còn xấu hơn gấp trăm lần.”
Lão giả tóc bạc như muốn khóc: “Điều này đâu có liên quan đến lão phu, cũng không phải ta lừa các ngươi đến.”
“Ngươi nói đúng.” Hạ Thiên gật đầu: “Tuy nhiên, tâm trạng của ta vẫn khó chịu. Cho nên, bây giờ ta rất muốn đánh người.”
Lão già tóc bạc gấp lên: “Ngươi, ngươi đúng là lật lọng. Vừa rồi, ngươi rõ ràng nói chỉ cần ta nói thật ngươi sẽ thả ta ra.”
“Ta nói ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta, ta có thể để cho ngươi chết một cách thống khoái.” Hạ Thiên cười nói.
Lão giả tóc bạc nghe xong, không khỏi sững sờ, suy luận logic trong đó: “Không đúng, ngươi nói một đằng làm một nẻo.”
“Cho nên ta mới nói ngươi ngu ngốc.” Hạ Thiên lạnh giọng nói: “Bởi vì ngươi hoàn toàn không thành thật trả lời vấn đề của ta.”
“Ta, lão phu có trả lời mà.” Ông lão tóc bạc có chút thất kinh, lại cảm thấy ủy khuất: “Ngươi hỏi cái gì ta cũng đều trả lời mà.”
Hạ Thiên nhìn ông ta: “Ai sai ngươi giả mạo ta, ngươi có trả lời không?”
“Cái này… ta trả lời.” Ông lão tóc bạc do dự một chút: “Ta không có giả mạo ngươi. Ta vốn tên Hạ Thiên, vừa lúc trùng tên trùng họ với ngươi mà thôi.”
“Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc, ngươi không còn dùng được nữa.” Hạ Thiên lắc đầu, lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Lam Y Nhân bỗng nhiên hơi lạnh: “Ông xã, chàng có cảm giác hay không… A!”
Lời còn chưa nói hết, một luồng hàn quang không có dấu hiệu nào chém về phía mặt của nàng, khiến nàng không kịp chuẩn bị. Tuy nhiên, nàng vẫn vô thức sử dụng Phiếu Miểu Bộ để tránh.
“Sao?” Lam Y Nhân nhảy ra sau, đột nhiên nhìn thấy trên người Từ đại tiểu thư đang nằm trên giường nổi lên u quang mỏng nhạt, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Lão già tóc bạc nhìn thấy, lập tức cười rộ lên: “Tốt, quá tốt rồi. Thành công rồi, lần này các ngươi chết chắc.”
“Ông xã, Từ đại tiểu thư…” Lam Y Nhân cảm nhận được nguy hiểm, lập tức thối lui đến trước mặt Hạ Thiên.
“Dám quấy rầy nghi thức hoàn hồn của bổn tọa, các ngươi đúng là to gan.” Từ đại tiểu thư bay lên, bồng bềnh giữa không trung, hai mắt trắng dã, tóc dựng thẳng, thần thái cực kỳ quỷ dị.
Hạ Thiên hờ hững, thuận miệng hỏi: “Ngươi là cái quái gì thế?”
“Ha ha, bây giờ nói cho các ngươi biết cũng được.” Lão già tóc bạc cuồng tiếu lên: “Đây là giáo chủ Huyền Thi Giáo chúng ta. Các ngươi sợ rồi sao?”
“Cái này có gì phải sợ.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Xích Nguyệt, Hắc Sát gì đó đều bị ta diệt. Huyền Thi gì đó của các ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế.”
“Cơ thể hai người các ngươi cũng không tệ, vậy thì làm vật chứa cho bổn tọa đi.”
Từ đại tiểu thư quát một tiếng, một cơn gió lớn bỗng nhiên thổi qua trong phòng, thổi đám nam nữ trẻ tuổi bay lên, dung hợp cùng một chỗ với cơ thể của nàng ta, biến thành quái vật to lớn không gì sánh được.
Tiếp theo, nàng ta há miệng phun ra một luồng gió vô cùng tanh hôi, còn có vô số quái trùng bay ra.
Hạ Thiên lấy ra Định Hải Thần Châm, nhấn tới luồng gió tanh.
Bành.
Một tiếng nổ mạnh, lực trùng kích to lớn đánh sụp một nửa căn phòng.
Một lúc sau, Từ đại tiểu thư biến thành quái vật đã không thấy đâu, trong phòng chỉ còn lại một cái hố cực lớn.
“Để nàng ta trốn thoát rồi sao?” Lam Y Nhân thở dài một tiếng.
Hạ Thiên thản nhiên nói: ‘Trốn không thoát đâu.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên một trận huyên náo, một đám người vọt vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận