Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2426: Truyền nhân chính tông của Nghịch Thiên Bát Châm

“Hôm nay ta sẽ giết chết ngươi, trả lại mối nhục nhã ngày đó!”
Đoạn Nhất Lang gầm lên, trong chớp mắt cả người di chuyển đến trăm mét, nhuyễn kiếm giống như rắn độc cong vẹo giữa không trung, một phát cắn vào cổ họng Hạ Thiên.
Thiếu nữ váy trắng biến sắc, khẽ quát một tiếng: “Phi Ảnh, nhanh ngăn hắn lại!”
Tiếng nói vừa dứt đã thấy con phệ thú quang kia nhanh chóng hóa thành một đạo tàn ảnh, lao như bay về phía Đoạn Nhất Lang, đáng tiếc muộn rồi.
Hạ Thiên vẫn cứ nở nụ cười hì hì, không nhúc nhích đứng im tại chỗ.
“Mau tránh ra!”
Thiếu nữ váy trắng thấy thế có chút nóng nảy, đưa tay đẩy Hạ Thiên.
“Loại chiêu thức này cần gì phải trốn.” Hạ Thiên bỗng dưng bắt được bàn tay đẩy tới đẩy lui của thiếu nữ váy trắng, “Vợ Y Y không cần quá lo lắng.”
Thiếu nữ váy trắng hất tay ra, nhưng lại không thoát được, vội la lên: “Ngươi buông tay mau, đã bảo ta không phải Y Tiểu m, cũng không phải vợ ngươi rồi mà.”
“Lúc chưa tìm được vợ Y Y thì ngươi chính là vợ Y Y của ta.” Hạ Thiên cười hì hì nói.
Thiếu nữ váy trắng hết cách chỉ đành nói: “Cứ xem là thế đi, ngươi có thể tránh ra một chút hay không hả, kiếm người ta giết đến trước mặt rồi nếu không trốn sẽ… A!”
Nàng còn chưa nói hết câu đã nghe một tiếng phốc một tiếng!
Nhuyễn kiếm kia của Đoạn Nhất Lang đã đâm xuyên qua cổ họng Hạ Thiên.
“Chuyện...” Thiếu nữ váy trắng không khỏi trợn mắt há hốc mồm, có chút không dám tin tưởng.
Đoạn Nhất Lang ngửa mặt lên trời cười ha hả: ““Ha ha ha ha, Hạ Thiên à, ngươi quả nhiên chết trên tay ta!”
Đúng lúc này đám người Hoàng đảo chủ cũng đều bò lên, nghe được tiếng cười liền nhìn sang, ngay tức khắc ai ai cũng lộ thần sắc kinh hãi.
“Ngươi cười rất khó nghe đó, ngươi biết không?” Hạ Thiên hờ hững liếc nhìn Đoạn Nhất Lang còn đang quay cuồng trong cơn đê mê, thuận miệng nói.
Đoạn Nhất Lang lập tức ngừng cười, hồi lâu sau mới lấy lại tin thần từ trong kinh hãi: “Rõ ràng ngươi đã bị một kiếm của ta đâm xuyên cổ họng, tại sao có thể còn sống, tại sao vẫn nói được chứ!”
“Cho nên ta nói ngươi là đồ đần đó.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút không kiên nhẫn nói: “Ta đã sớm nói ngươi chết rồi, chỉ là ta thủ hạ lưu tình cho ngươi.”
“Nếu như ngươi để yên trực tiếp về nhà, thì còn có thể kéo dài hơi tàn một, hai năm gì đấy.”
“Đáng tiếc ngươi không biết quý trọng, nếu đã vậy thì ngươi vẫn nên chết đi thì hơn.”
“Ngươi có ý gì!”
Đoạn Nhất Lang không hiểu sao cảm giác có chút hãi hùng, bỗng dưng hắn không thở nổi, “Ngươi đã làm gì với ta!”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không làm gì với ngươi cả, mà là ngươi đã làm gì đó với chính ngươi.”
“Ta làm...” Đoạn Nhất Lang ngẩn người, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, nhuyễn kiếm kia không biết từ lúc nào đã cắm vào cổ họng của hắn, “Khặc.....” Đoạn Nhất Lang không khỏi mở to mắt, đưa tay muốn cầu cứu với Hạ Thiên, đáng tiếc đã trễ, chỉ có thể từ từ ngã trên mặt đất, cảm giác sinh cơ trong cơ thể đang bị hao mòn, loại cảm giác sắp chết khiến hắn rùng mình, cũng may rất nhanh hắn đã không còn cảm giác gì nữa.
Cách đó không xa, đám người Hoàng đảo chủ trơ mắt nhìn Đoạn Nhất Lang cứ vậy chết đi, không khỏi có loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sự kiêng kị đối với Hạ Thiên càng sâu hơn.
Người ngoại quốc Sử Bội La và Thang bà bà vô ý liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được hoảng sợ và ý tứ rút lui trong mắt đối phương.
Hoàng đảo chủ vẫn không cam lòng: “Hạ Thiên, chỉ cần ngươi giao Nghịch Thiên Bát Châm ra, lão phu có thể thả ngươi đi, cũng có thể cho ngươi hưởng thụ vô số vinh hoa phú quý, thậm chí trường sinh bất lão.”
“Đầu óc ngươi đúng là có vấn đề.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Thứ ngươi nói ta đã sớm có rồi, còn cần ngươi cho hả?”
Hoàng đảo chủ sững sờ: “Ngươi nói cái gì?”
“Cái gọi là vinh hoa phú quý đối với ta mà nói, hoàn toàn không đáng nhắc đến.”
“Mà trường sinh bất lão cũng là trò trẻ con mà thôi, các vợ của ta đã sớm ở cảnh giới bất tử bất diệt rồi.”
Hạ Thiên nhìn Hoàng đảo chủ như nhìn một thằng ngốc: “Chút đồ vật mà ngươi theo đuổi đối với ta và các vợ của ta mà nói, thì hoàn toàn không có ý nghĩa.”
“Không thể nào!” Hoàng đảo chủ rõ ràng không thể tiếp thu được cách nói của Hạ Thiên, khiển trách quát mắng: “Coi như ngươi có Nghịch Thiên Bát Châm thì dựa vào tư chất, tuổi tác của ngươi, tối đa cũng chỉ có thể luyện đến Đệ Ngũ Châm.”
“Cũng chính là nói ngươi chỉ có thể tu đến Kim Đan Kỳ, coi như các vợ của ngươi cũng là Luyện Khí hoặc Trúc Cơ đi, thì có thể cao đến chừng nào.”
“Linh khí ở địa cầu rất mỏng manh, ngay cả tuổi thọ của Kim Đan Kỳ cũng có hạn, cao nhất chính là ba trăm năm tuổi, chuyện đó lão ân sư của ta đã có chứng cứ rõ ràng.”
Hạ Thiên lười biếng hỏi: “Lão ân sư của ngươi lại là tên ngu ngốc nào?”
“Hừ, lão ân sư của ta là truyền nhân chính tông của Nghịch Thiên Bát Châm!”
Hoàng đảo chủ có chút điên cuồng nói: “Cho nên Nghịch Thiên Bát Châm vốn nên là đồ vật của ta, ngươi và Nguyệt Thanh Nhã kia đều là kẻ trộm, các đã trộm châm phổ của sư phụ ta!”
“Đồ đần.”
Trước giờ Hạ Thiên đều không quan tâm tới loại người chuyên ăn vạ kia, nhưng kẻ này lại kéo theo Thần Tiên tỷ tỷ, vậy nên hắn sẽ không tha thứ: “Nghịch Thiên Bát Châm chưa từng có cái châm phổ gì đó, sư phụ ngươi cũng có thể không thật sự luyện qua Nghịch Thiên Bát Châm, nếu ngươi còn mắng Thần Tiên tỷ tỷ thêm một câu nữa, có tin ta khiến ngươi sống không bằng chết hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận