Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4137: Ngươi không có mệnh

“Ta có thể đoán được hình ảnh đầu ngươi sẽ nổ tung như quả dưa hấu, ha ha ha ha.” Nam nhân âm trầm cuồng tiếu không thôi.
Hạ Thiên vẫn đứng im không nhúc nhích, tròng mắt liếc nhìn hắn ta.
“Ồ, vì sao ta lại có dự cảm bất thường, nếu như một quyền này đánh trúng, người chết có thể là ta nhỉ?”
Nam nhân âm trầm chợt hoảng hốt khi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Thiên, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi không cách nào khống chế: “Chuyện gì xảy ra thế? Vì sao hắn lại có thể ung dung như vậy? Chẳng lẽ hắn có hậu chiêu gì sao?”
“Không thể nào, hắn bị khí thế của ta chấn nhiếp, sợ đến choáng váng, không thể có hậu chiêu gì cả.”
“Nếu quả thật có hậu chiêu, hắn đã dùng từ sớm. Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn rồi.”
“…”
Trong đầu hắn ta lóe lên một vài suy nghĩ, khả năng ngay cả một giây cũng chưa dùng hết.
“Ngươi đang sợ.” Hạ Thiên lắc đầu, thản nhiên nói một câu.
“Đánh rắm! Làm gì có chuyện ta sợ ngươi chứ?” Nam nhân âm trầm nghiến răng nói: “Hạ Thiên ngươi khinh thường ta như vậy, ta sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên.”
Nói xong, quyền đã đến.
Bành.
Một tiếng vang thật lớn. Đúng như hắn ta dự liệu, có một cái đầu nổ tung như quả dưa hấu.
Tiếp theo, cơ thể khổng lồ của nam nhân âm trầm ngã xuống đất, không còn tiếng thở nữa.
Hạ Thiên cũng không cảm thấy người này đáng thương. Chẳng qua hắn cảm thấy hắn ta rất ngu, chỉ có thể cảm thán một câu: ‘Sinh mệnh quý giá như vậy, tại sao ngươi lại lãng phí nó chứ?”
Những người kia hoàn toàn không nhìn thấy rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Ni Xai Phách bị dọa đến thiếu chút nữa tè ra quần, sợ hãi kêu lên: “Thanh Sắc Ma chết như thế nào vậy? Vừa rồi rõ ràng hắn ta sắp thắng mà, vì sao lại chết? Chẳng lẽ có quỷ, hay Hạ Thiên thật sự là thần Phật?”
“Câm miệng.” Thiếu nữ bất mãn quát một câu: “Nếu ngươi còn láo nháo nữa, ngươi có tin ta cắt đầu lưỡi của ngươi không?”
Cửu Câu lão thái bà nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ là phương pháp lấy đạo của ngươi trả cho ngươi?”
“Ngươi xem tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi đấy.” Thiếu nữ kia lại mắng một câu: “Ta có Hàng Long Thập Bát Chưởng đây.”
Ngũ Độc Đồng Tử ngược lại nhìn thấy rõ, sắc mặt tái xanh, một phần là kinh ngạc, một phần là chấn kinh, một lúc lâu sau cũng nói không ra lời: “Bất kể nói như thế nào, Hạ Thiên không thể chiến thắng. Hắn là thần, là Phật, là ma.” Ni Xai Phách sợ đến mất mật, cơ thể run rẩy, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên: “Bây giờ chúng ta cầu xin tha thứ, không biết có còn cơ hội hay không?”
Bốp. Thiếu nữ vung tay tát cho Ni Xai Phách một bạt tai: “Chuyện cho đến bây giờ, ngươi cho rằng Hạ Thiên sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Lời này ngược lại vô cùng xác thực, tâm tư của những người còn lại không giống nhau.
Hạ Thiên lười biếng hỏi một câu: “Còn ai nữa không?”
Ni Xai Phách lập tức cầu xin tha thứ: “Ta… a, không phải, ta chỉ là sát thủ, được người ta thuê, lấy tiền của người khác mà thôi.”
“Cút sang một bên.” Hạ Thiên lười nghe hắn ta nói nhản, một cước đạp thẳng.
Ni Xai Phách bay ra ngoài vài trăm thước, làm bạn với Lôi Thiên Long dưới vũng bùn không rõ sống chết.
“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Thiếu nữ lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Ngươi giết chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ kết tử thù với Thần Dụ sao?”
“Chẳng quan trọng.” Hạ Thiên nhếch miệng, dùng giọng điệu hờ hững nói: “Chờ ta tìm được hang ổ của đám Thần ngư gì đó, ta sẽ tiêu diệt sạch đám người đó.”
Lúc này, Ngũ Độc Đồng Tử đột nhiên bò đến trước mặt Hạ Thiên, quỳ xuống cầu xin: “Ta bị tiền làm mờ mắt, vô ý mạo phạm Hạ tiên sinh, xin ngươi tha cái mạng chó cho ta.”
Hạ Thiên chỉ tùy ý liếc mắt nhìn hắn ta, cũng không nói gì, băng qua hắn ta đến trước mặt thiếu nữ và lão thái bà: “Hừ, quả nhiên là một đám vô dụng.” Cửu Cân lão thái bà ngược lại kiên cường hơn, cho tay vào ngực mò một cái bọc giấy nhỏ, đưa lên cho Hạ Thiên: “Tiểu hỏa tử, có ăn hạt dẻ rang đường không? Đích thân ta làm đấy, là hạt dẻ ngon nhất ở Tử Vi Sơn, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Xú lão thái bà, ta có thể trường sinh bất tử, ngươi cảm thấy việc kéo dài tuổi thọ hữu dụng với ta sao?” “Tiểu hỏa tử ngươi thích thổi da trâu quá nhỉ.” Cửu Cân lão thái bà nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi có chút buồn cười: “Trên thế giới này, nào có người trường sinh bất tử chứ. Đó cũng chỉ là gạt người. Sống lâu mấy năm thì còn được. Lần này xem như lão thân mắt mù, chỉ cần ngươi thả ta, Nam Cực Cung Tử Vi Sơn sẽ giao cho ngươi… A!”
Còn chưa nói hết, bà ta đã bị bộp một tiếng đánh bay ra ngoài, xếp chồng lên hai người kia.
“Chỉ còn lại ngươi mà thôi.” Lúc này, Hạ Thiên đứng trước mặt thiếu nữ: “Ngươi muốn chết theo kiểu nào?”
Thiếu nữ bỗng nhiên cười một cái thật tươi, yên lặng nhìn Hạ Thiên: “Ta muốn theo ngươi làm một đôi uyên ương đồng mệnh, mọi người cùng nhau chết, như thế nào?”
Hạ Thiên trả lời: “Ngươi không có mệnh đó đâu.”
“Nhưng ngươi thì có.” Thiếu nữ hừ lạnh, đưa tay đánh vào ngực Hạ Thiên.
Chỉ trong nháy mắt, mấy cái khung hình vuông trong suốt đột nhiên xuất hiện, đóng khung Hạ Thiên vào bên trong.
Tiếp theo, thiếu nữ trở tay, trên người xuất hiện một khe hở không gian, nuốt nàng ta và Hạ Thiên vào trong. Mọi thứ khôi phục lại như bình thường, giống như nàng ta và Hạ Thiên chưa từng xuất hiện qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận