Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3473: Ta chỉ hỏi một câu, cha ta đâu?

Ninh Thụy Thần bò dậy từ dưới đất, ôm mặt sưng đỏ, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi. Chuyện này là như thế nào? Thanh niên thì yếu như gà con, còn một bác gái bình thường đi mua thức ăn lại giống như đại lực sĩ.
“Đại nương, ngươi đừng đi, còn có việc đấy.” Nhiếp Kim Bằng còn đang đắc ý, nhìn thấy bác gái cầm hành quay người muốn đi, lập tức giữ bà lại: “Ta còn cần ngươi giúp ta phân xử.”
Cao nãi nãi khó hiểu hỏi: “Không phải nói chuyện xong rồi sao? Người cũng đã bị đánh ngã.”
“Không phải cái này.” Nhiếp Kim Bằng khoát tay: “Tiểu tử này chỉ cản đường ta. Ta muốn tìm Nhiếp Tiểu Lý, còn có đại bá để hỏi chuyện của cha ta.”
“Trường Sinh thế nào?” Cao nãi nãi vẫn không hiểu.
“Ta không biết.” Nhiếp Kim Bằng hoảng loạn nói: “Hôm trước, ông ấy nói muốn đến Quế thành tham gia lễ đính hôn của Nhiếp Tiểu Lý, thuận tiện buôn bán một chút. Kết quả, ông ấy đi xong thì không còn tin tức gì cả. Sáng nay, ta nghe nói lễ đính hôn đã bị hủy bỏ, sau đó có người nhìn thấy nhà Nhiếp Tiểu Lý trở về. Ta liền đến hỏi một chút, kết quả bị hắn ta cản lại không cho ta vào.”
Cao nãi nãi nghe xong, lông mày cau lại: “Thế nào? Gia đình hồ ly lẳng lơ kia lại gây chuyện nữa rồi à? Đi, để ta giúp ngươi hỏi một chút.”
Lần này Ninh Thụy Thần không dám ngăn cản, bởi vì hắn ta sợ bị tát tai lần nữa. Hiện tại nửa bên mặt đã sưng không còn hình người.
Tuy nhiên, hắn ta cũng không sợ, chạy thẳng vào trong nhà hô to: “Anh, anh rể, Tiểu Lý, không xong rồi. Bên ngoài có một bác gái rất lợi hại đến gây chuyện đấy.”
“Bác gái?” Ninh Nhụy Nhụy nghe tiếng kêu, liền bước ra. Nàng lập tức nhìn thấy mặt Ninh Thụy Thần sưng như đầu heo: “Mặt ngươi làm sao vậy? Bị người ta đánh à?”
Ninh Thụy Thần khoát tay nói: “Điều này không quan trọng. Bây giờ có người đến gây chuyện, lại còn rất lợi hại. Nếu không, Tiểu Lý và mẹ của ngươi nên tránh mặt một chút, có thể gặp nguy hiểm đấy.”
“Đây là nhà của ta, tại sao lại phải tránh chứ?” Nhiếp Tiểu Lý thản nhiên nói: “Để ta đi lấy ít thuốc trị thương cho ngươi. Không bôi lên, ngươi sẽ đau lắm đấy.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Không cần thoa thuốc đâu. Chút thương tích đó rất nhanh sẽ ổn thôi.”
“Sưng to như vậy, sao có thể ổn nhanh như vậy được. A…” Nhiếp Tiểu Lý còn chưa nói hết câu, nàng lập tức nhìn thấy gương mặt sưng to của Ninh Thụy Thần dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được đang biến mất.
Ninh Thụy Thần cũng cảm thấy khó hiểu, bỗng quay sang nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, có phải ngươi…”
Hạ Thiên chậm rãi nói: “Vừa rồi, khi ta châm cho ngươi một châm, bên trong có lưu lại linh khí. Muốn tu tiên thì thôi đi, nhưng trị liệu vết thương nhỏ thì không thành vấn đề.”
“Oa, anh rể, ta yêu ngươi chết đi được. A!” Ninh Thụy Thần cảm động vô cùng, nhảy dựng lên nhào về phía Hạ Thiên, kết quả bị Hạ Thiên đạp cho một cái rơi vào một góc nhà hít bụi.
Lúc này, Nhiếp Kim Bằng cùng với Cao lão thái thái chậm rãi bước vào.
“Nhiếp Trường Thắng có ở đây không?” Khí thế Cao lão thái thái đột nhiên tăng lên, vừa mới bước vào phòng khách đã lớn tiếng quát hỏi.
“Thì ra là Cao nãi nãi.” Nhiếp Tiểu Lý nhìn thoáng qua bác gái khí thế kinh người, lập tức tâm bình khí hòa nói: “Cha của ta bị thương, vẫn còn đang nằm ở bệnh viện Quế thành.”
“Chỉ có hai ngươi trở về thôi sao?” Ánh mắt Cao lão thái thái khinh bỉ nhìn lướt qua Nhiếp Tiểu Lý và mẹ của nàng, sau đó nhìn Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên: “Hai người này từ đâu đến? Bao nhiêu tuổi? Làm cái gì?”
Nhiếp Tiểu Lý cố gắng kềm chế cơn tức giận trong lòng “Bọn họ là bạn của ta, cùng nhau đến từ Quế thành. Cao nãi nãi muốn điều tra hộ khẩu sao?”
“Trưởng trấn là con trai của ta, ta không thể hỏi sao?” Cao lão thái thái hừ lạnh một tiếng: “Nhiếp gia trấn là một nơi có thể thống, không phải loại a miêu a cẩu nào cũng có thể đến. Nếu chẳng may bọn họ rắp tâm không tốt, hại người trong thị trấn, mẹ con hai người các ngươi gánh nổi trách nhiệm không?”
“Cao thẩm, ngươi nói vậy thì hơi quá rồi.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý có chút nhịn không được, giải thích: “Hạ tiên sinh và Ninh tiểu thư đều là bạn của Tiểu Lý ta, hơn nữa còn cứu mạng mẹ con ta. Bọn họ không thể nào là người xấu…”
“Ngươi câm miệng đi.” Cao lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn mẹ của Nhiếp Tiểu Lý: “Ngươi chính là loại người lẳng lơ. Năm đó, ngươi gả vào Nhiếp gia trấn đã không có chuyện tốt, ngày nào cũng liếc mắt đưa tình câu tam đáp tứ với nam nhân. Nuôi hai đứa con gái cũng lẳng lơ theo. Câu nam nhân cũng câu đến Quế thành, ngươi có muốn…”
“Khụ khụ khụ…” Nhiếp Kim Bằng nghe đến phát chói tai, vội vàng ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở: “Cao nãi nãi, ngươi đừng mượn đề tài nói chuyện của mình nữa, vẫn nên hỏi chuyện của cha ta đi.”
Nhiếp Tiểu Lý hơi cau mày: “Nhiếp Kim Bằng, ngươi dẫn bà lão này đến chính là để hỏi chuyện này sao?”
“Chính là hỏi chuyện này đấy.” Nhiếp Kim Bằng gật đầu: “Thời gian trước, đại bá mời cha của ta đến Quế thành giúp ngươi xử lý chuyện đính hôn. Kết quả người vừa đến Quế thành thì đã mất liên lạc. Cho đến bây giờ cũng không thấy tin tức.”
Nói xong, hắn ta đưa tay chỉ Ninh Thụy Thần đang nằm ở một góc nhà: “Vừa rồi, tên tiểu tử kia còn ngăn ta ở bên ngoài, không cho ta vào, còn nói cha ta đã chết.”
Nhiếp Kim Bằng quát lớn với Nhiếp Tiểu Lý: “Nhiếp Tiểu Lý, rốt cuộc ngươi muốn gì? Nhà ta tốt với người nhà của ngươi như thế, ngươi hồi báo chúng ta như vậy sao?”
“Tốt với người nhà chúng ta?” Nhiếp Tiểu Lý cười lạnh: “Nếu ta nhớ không lầm, cha ta đi đánh bạc là do cha ngươi dẫn đi đấy. Cha ta chơi gái cũng là cha ngươi dẫn đi. Cha ta nghiện thuốc cũng vậy.”
“Được.” Nhiếp Kim Bằng một lần nữa rút ra thanh đao, đưa đến trước mặt Nhiếp Tiểu Lý: “Ta chỉ hỏi một câu, cha ta đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận