Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4046: Ngươi thua rồi

“Hạ Thiên còn chưa phải đối thủ của ta, ngươi thì tính là cái gì? Không biết tự lượng sức mình.”
Nghe Tô Vô Song nói, người kia không khỏi nhướng mày, lộ ra vẻ khinh miệt.
Hắn ta nhẹ nhàng khoát tay một cái, bên trong hắc vụ nồng đậm ngưng ra mấy chục kiếm khí màu đen.
“Đi.”
Người kia khẽ quát một tiếng, điểm chỉ Tô Vô Song.
“Mật vân bất vũ.”
Tô Vô Song mở to mắt, vũ động đoản kiếm trong tay, chém ra liên tục kiếm khí, như từng tầng mây đen ngăn cản đám kiếm khí màu đen.
“Hừ, ngươi cứ tiếp tục chống đỡ đi.”
Người kia cũng không vội. Chỉ cần hắc vụ không tiêu tán, đám kiếm khí màu đen có thể sản sinh không ngừng.
Huống hồ, mục đích chủ yếu của hắn ta chính là kéo dài thời gian để tiêu hóa cơ thể Hạ Thiên và linh khí trong cơ thể hắn.
Tô Vô Song đương nhiên cũng biết người này muốn làm gì, nhưng đám kiếm khí màu đen quá đáng ghét, nhất thời nàng không có biện pháp giải quyết, chỉ là trong lòng âm thầm cảm thấy sốt ruột.
“Ha ha, Hạ Thiên, ta chỉ cần tiêu hóa cơ thể và linh khí của ngươi, thậm chí linh hồn, ta sẽ biết được bí mật vô địch của ngươi.”
Âm thanh của người kia thỉnh thoảng vang lên trong hắc vụ, mỗi câu mỗi chữ đều nghĩ cách tiêu hao ý chí của Hạ Thiên: “Ngươi không cần giãy dụa. Chờ ta tiêu hóa xong, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, cả hai chúng ta đều có lợi.”
Nhưng Hạ Thiên bên trong kén đỏ cũng không hề đáp lại nửa câu.
“Im lặng cũng vô dụng thôi.”
Người kia thấy Hạ Thiên không hề có phản ứng, ý cười lại càng đậm: “Ngươi không thay đổi được kết cục đâu, chỉ cần trúng Túy Thi Kén của ta, không ai có thể trốn được, hãy ngoan ngoãn tiếp nhận vận mệnh của mình đi. Như vậy, ta còn có thể cho phép ngươi giữ lại một phần ý chí.”
Vù.
Bỗng dưng một đạo kiếm khí từ đằng xa dâng trào đến, đâm trúng đầu người nọ.
Bốp.
Đầu người bị lập tức bị kiếm khí chém thành hai nửa, tùy thời tiêu tán không thấy.
“Không sao.”
Chưa đến một giây, bên trong hắc vụ lại ngưng ra một cái đầu mới, chỉ là hình dáng không giống.
Vù.
Lại một đạo kiếm khí bay tới đâm thẳng vào chính giữa cái đầu.
Sau mấy lần liên tiếp, người kia tức giận không thôi, ánh mắt nhìn Tô Vô Song cũng tràn đầy sát khí: “Vốn ta còn định giữ ngươi sống thêm mấy phút, ai biết được ngươi nhất định muốn chết. Đã như vậy, ta sẽ tiễn ngươi lên đường làm bạn với Hạ Thiên.”
“Kiếm tụ vạn thiên.”
Hắn ta quát một tiếng, mấy chục đạo kiếm khí màu đen trong nháy mắt tụ cùng một chỗ, biến thành một thanh cự kiếm dài bảy tám trượng.
“Trảm nát nàng ta cho ta.”
Người kia cắn răng, bóp kiếm quyết chém về phía Tô Vô Song.
Vừa rồi, Tô Vô Song huy kiếm liên tiếp chính là muốn thăm dò sâu cạn của người này. Bây giờ nàng đã biết đại khái rồi.
Người này có chút lợi hại nhưng thật ra ngoài mạnh trong yếu, miệng cọp gan thỏ.
Cự kiếm như núi nhưng tốc độ không hề có một chút trì trệ, ngược lại còn rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tô Vô Song.
“Sao?”
Ban đầu, Tô Vô Song muốn né tránh nhưng vừa mới động, nàng phát hiện mình đã bị khí cơ khóa chặt.
Nếu nàng tránh vào lúc này, ngược lại sẽ bị cự kiếm chém trúng.
Bởi vì, khi người tránh, vừa lúc phòng ngự yếu nhất.
Tô Vô Song đành phải nhấc thanh đoản kiếm, vận linh khí bên trong cơ thể đón nhận cự kiếm.
Đang.
Hai kiếm tấn công, kiếm khí cũng lập tức vỡ vụn, bay tán loạn bốn phía.
“Hừ, cũng có chút bản lãnh đấy.”
Người kia ngược lại có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đến Tô Vô Song lại có thể chống đỡ được một kiếm này của hắn ta, nhưng hắn ta cũng không thèm để ý, chỉ hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục huy động hắc vụ rót vào trong đại kiếm.
“Ngươi cũng nên dừng bước tại nơi này. Bây giờ chính là ngày chết của ngươi.”
Người kia huy cự kiếm chém về phía Tô Vô Song.
Tô Vô Song bình thản không sợ, một lần nữa nhấc kiếm ngăn cản, ngoài miệng vẫn thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
“Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.”
Người kia cực kỳ khó chịu với thái độ chấp nhất của Tô Vô Song: “Hạ Thiên chết chắc, đây đã là đại thế không thể nghịch lại, ngươi còn kiên trì như vậy làm gì, chi bằng đào mệnh đi thôi.”
“Ha ha, vừa nãy ngươi còn nói muốn mạng của ta, bây giờ lại khuyên ta đào mệnh.”
Tô Vô Song mỉm cười: “Điều này nói rõ ngươi đã sắp đến cực hạn rồi.”
Người kia biến sắc, giận tím mặt: “Vậy thì đi chết đi, ai cũng không cứu được ngươi.”
Lần này, hắn ta lấy khí tức màu đỏ từ trong kén đỏ rót vào bên trong cự kiếm.
“Sao?”
Tô Vô Song trầm xuống, phát hiện thanh cự kiếm này nặng không chỉ gấp mười lần, nhất thời có chút khó mà gánh nổi.
Bành.
Kiếm khí xuyên thấu cơ thể Tô Vô Song, đánh nát mặt đất.
“Ngươi thua rồi.”
Lúc này, Tô Vô Song cong môi cười nói.
Người kia khó hiểu hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Nhưng một giây sau, tim của hắn ta cuồng loạn lên. Vừa quay đầu lại, hắn ta đã nhìn thấy một gương mặt đang cười hì hì.
“Hạ, Hạ Thiên.”
Người kia bị dọa đến hồn phi phách tán: “Tại sao ngươi lại có thể trốn ra khỏi kén thế?”
Bành.
Trả lời hắn ta chỉ có nắm đấm.
Một quyền này mang theo sức mạnh không thể tưởng tượng đập vào đầu của hắn ta.
“Ngươi có đánh trúng cũng vô dụng thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận