Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2233. Cao thủ so chiêu

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội sống sót.”
Sắc mặt Tiêu Lăng Phong lập tức trở nên âm trầm, vết rạn màu vàng trên người dường như phát sáng.
Triệu Thanh Thanh không nhịn được phải chửi bậy: “Loại người không hề có chút thành ý khi mời chào thì có người nguyện ý gia nhập mới là lạ, lại nói hơn phân nửa tổ chức của ngươi là tổ chức phạm pháp, hôm nay thuận đường tiêu diệt còn tạm được.”
“Vốn chỉ thấy hai người các ngươi coi như không tệ, thuận miệng mời chào mà thôi.”
Tiêu Lăng Phong không ngoài ý muốn, cười lạnh nói: “Đã như vậy rồi, ta không thể lưu lại các ngươi, dù sao các ngươi đều đã thấy mặt của ta.”
Hạ Thiên gật đầu: “Điều này thì ngược lại, thật sự khuôn mặt của tên ngu si nhà ngươi ta chưa gặp qua bao giờ, quá xấu.”
“Ha ha, Hạ Thiên, lời này của ngươi thật sự trái lương tâm, lấy vẻ ngoài của ngươi thì có tư cách gì nói người khác xấu chứ?”
Là con lai, Tiêu Lăng Phong có tự tin tuyệt đối về vẻ ngoài của chính mình, thế mà bây giờ bị một người có dáng dấp bình thường không có gì đặc biệt nói mình xấu, thực sự quá khó mà tiếp thu.
“Đương nhiên là có tư cách.”
Hạ Thiên tự tin nói: “Ta chính là soái ca đệ nhất thiên hạ.”
Tiêu Lăng Phong cười nhạo một tiếng, lười bị lãng phí thời gian về chuyện đã rõ rành rành, nói thẳng: “Các ngươi đừng nghĩ tới việc kéo dài thời gian, Thiên Đạo tổ không vào được đâu, ta bố trí 8 tiểu đội phòng vệ ở bên ngoài, bọn hắn sẽ không phá nổi.”
“Sư phụ, có phải não của hắn có vấn đề hay không?”
Triệu Thanh Thanh có chút không hiểu người này rồi, hắn đã điều tra Hạ Thiên và Thiên Đạo tổ, vậy hẳn đã biết Hạ Thiên chính là người sáng lập Thiên Đạo tổ, cũng phải biết một trăm Thiên Đạo tổ đều không phải là đối thủ của Hạ Thiên, làm sao lại nói việc ngu đần như thế.
“Không phải đã rất rõ rồi à?”
Hạ Thiên đưa tay chỉ vào Tiêu Lăng Phong cả người đen như mực, vết rạn màu vàng trải rộng khắp cơ thể: “Người có đầu óc bình thường thì sẽ cải tạo chính mình thành xấu xí như vậy sao?”
Tiêu Lăng Phong lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cái này không phải là cải tạo, mà là tiến hóa. Đây chính là bộ dáng vốn có của nhân loại, chỉ cần ngươi gia nhập vào dưới trướng của ta, cũng có thể nhận được cơ thể cường đại như này, để làm mọi việc đều thuận lợi.”
“Cơ thể phế vật này của ngươi vẫn nên giữ lại cho chính mình dùng đi.”
Hạ Thiên không khỏi khinh bỉ nói.
Triệu Thanh Thanh thúc giục nói: “Sư phụ, không nên nhiều lời với tên ngu si này, bây giờ giải quyết hắn đã, còn phải đi cứu Tửu Nhi nữa.”
“Tửu Nhi là nguyên liệu thiết yếu để ta chế tác Huyết Tề, không có khả năng để cho các ngươi mang đi.”
Khắp khuôn mặt của Tiêu Lăng Phong là vẻ kiêu ngạo: “Triệu Thanh Thanh, ta đã xem thử, thân thể của ngươi vô cùng tinh khiết, trong kinh mạch hầu như không có tạp chất nào, đây chính là bạn đồng hành tốt nhất mà ta cần. Chỉ cần ngươi đồng ý làm nữ nhân của ta, bây giờ ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Sau đó ngón tay lại chỉ Hạ Thiên: “Tuy nhiên hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, tốt nhất đừng có mang tư tưởng có bất kỳ may mắn nào.”
“Vậy ngươi mau tới thử một chút.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Tốt nhất là ngươi thật sự có chút bản lĩnh, có thể cho ta kiểm nghiệm một chút, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi.”
Rất lâu Hạ Thiên chưa chạm mặt đối thủ có thể đánh một trận thoải mái, lúc trước ở dưới đáy biển gặp phải tiền bối tu tiên kia, còn tưởng rằng hắn có thực lực tương đương, kết quả tu vi của tên ngu ngốc kia rất cao nhưng mà sức chiến đấu không có, lại bị Lăng Tâm Lực kia chế trụ một phần thực lực, đánh tới cuối thì không thể không tự bạo nguyên thần.
“Vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện!”
Đang lúc nói chuyện, Tiêu Lăng Phong trực tiếp bước từng bước tới Hạ Thiên, không cố ý tăng thêm tốc độ, cũng không có động tác chậm như quay phim, nếu như không phải vì vết rạn màu vàng trên cơ thể của hắn không ngừng tràn ra huyết khí, thì thật sự cho rằng hắn đang tản bộ.
Chờ khi hắn đi đến trước mặt Hạ Thiên thì đã qua mười giây, lúc này, Tiêu Lăng Phong mới chậm rãi xiết chặt nắm đấm, chậm rãi đánh vào ngực Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn có dáng vẻ lười biếng đó, cũng không có ý né tránh, tùy ý để một quyền của đối phương đánh trúng.
“Đây là tình huống gì?”
Triệu Thanh Thanh nhìn có chút choáng váng, nhìn không rõ Hạ Thiên và Tiêu Lăng Phong đang giở trò quỷ gì, làm sao đánh trận mà như chọi gà vậy.
Cao thủ so chiêu không phải là quyền đến thịt, mà là tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn thấy.
“Ầm!”
Một giây sau, vết rạn màu vàng trên nắm tay của Tiêu Lăng Phong bỗng dưng sáng lên, trực tiếp quấn lấy rồi trói cơ thể của Hạ Thiên lại.
Không đợi Hạ Thiên phản ứng lại, bỗng dưng Tiêu Lăng Phong khẽ quát một tiếng: “Nổ!”
Những vết rạn màu vàng giống như thuốc nổ mãnh liệt, một tiếng nổ “ầm”, trong chốc lát cả phòng tràn ngập Huyết Khí, đã có chút không thấy rõ tình hình xung quanh.
“Sư phụ!”
Triệu Thanh Thanh bị sóng xung kích của năng lượng này làm lùi lại mấy bước, lập tức lòng sinh ra dự cảm không ổn, vô thức kêu một tiếng.
“Không cần kêu.”
Tiêu Lăng Phong mở ra Huyết Khí, cười nhẹ đi đến trước mặt Triệu Thanh Thanh: “Hạ Thiên đã bị nổ tan xương nát thịt.”
Đương nhiên Triệu Thanh Thanh sẽ không tin lời nhảm nhí này, chỉ là nàng thật sự không cảm nhận được sự tồn tại của Hạ Thiên trong mật thất, trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Ngươi không tin? Vậy tự ngươi nhìn thật kỹ một chút.”
Tiêu Lăng Phong cười ha ha, vung tay lên, lần nữa thu hồi Huyết Khí đầy phòng vào bên trong vết rạn màu vàng, khôi phục lại mật thất trống rỗng, trừ hai người bọn họ ra thật sự không có người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận