Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2746: Đi chết đi

Nữ nhân váy dài gọi một thiếu nữ từ trong lòng đất ra, chính là Trần Quả Nhi, nhưng nàng ta còn đẹp hơn cả lúc trước, trơn bóng động lòng người.
“Đây chính là cốt nhục ta rút ra được từ mấy vạn người, ngưng tụ thành một nhục thân tuyệt hảo.” Nữ nhân váy dài cũng không biết đang nói chuyện với ai, có lẽ chỉ là để phát tiết bản thân: “Những người trước đó chẳng qua chỉ là tàn phẩm mà thôi.”
Hơn mười phút trôi qua, nữ nhân váy dài còn đang líu lo không ngừng, giống như đang mê sảng không dứt.
Cách đó không xa, Triệu Thanh Thanh đã mất kiên nhẫn, nói với Hạ Thiên: “Sư phụ, ta muốn một quyền đánh nổ đầu nữ nhân này. Nàng ta nói nghe nhức đầu quá.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Muốn đánh thì cứ đánh, ta có cản ngươi đâu.”
Hiển nhiên, nữ nhân váy dài vẫn chưa vây khốn được Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, chỉ là Hạ Thiên đâm cho nàng ta một châm, khiến nàng ta có ảo giác tưởng mình thành công mà thôi.
“Được rồi, chờ một chút cũng không sao, coi như đang nghe kể chuyện đi.” Triệu Thanh Thanh suy nghĩ cẩn thận, sau đó nói: “Ta thật sự có chút hiếu kỳ, người điểm hóa nàng ta thành người là ai. Trước đó nàng ta chỉ nói người này họ Nhạc, còn ở Côn Luân Sơn. Sư phụ, ngươi có ấn tượng gì không?”
“Không.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Chẳng những ta không có ấn tượng, mà ta còn không có hứng thú.”
“Nếu chẳng may họ Nhạc kia là nữ nhân, lại còn là mỹ nữ tuyệt thế thì sao?” Triệu Thanh Thanh cười nói.
Hạ Thiên lười biếng duỗi lưng một cái: “Cũng không hứng, ta có các ngươi là đủ rồi.”
“Sư phụ, ngươi nói một đằng nghĩ một nẻo.” Triệu Thanh Thanh còn lâu mới tin lời Hạ Thiên: “Nếu là mỹ nữ, ngươi nhất định sẽ đổi ý, sau đó biến nàng ấy thành vợ.”
“Tin hay không tùy ngươi.” Hạ Thiên chẳng tin tu tiên giả họ Nhạc kia là một mỹ nữ tuyệt thế.
Bên kia, nữ nhân váy dài bắt đầu công việc của mình.
Toàn bộ U Linh sơn trang bỗng nhiên biến hình, trở thành một ngôi miếu thờ đơn sơ và cổ kính. Sau khi đống bùn bị cuốn đi, một hình vẽ trận pháp nổi lên, gần như bao hàm toàn bộ ngọn Lạc Phong Sơn.
Nữ nhân váy dài mang theo bức tượng Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh dựng chính giữa gian miếu thờ. Trên mặt đất vẽ ba hình tròn, tượng kim thân Hạ Thiên đặt bên trái, tượng màu tím của Triệu Thanh Thanh đặt bên phải, nhục thân thiếu nữ đặt chính giữa.
“Tất cả đã sẵn sàng, thời gian cũng không còn nhiều lắm.” Nữ nhân váy dài mỉm cười thỏa mãn, kéo gã thanh niên tóc dài và đầu đinh ra khỏi đống bùn, đưa tay vuốt ngang cổ hai người, máu tươi lập tức bắn tung tóe.
Nữ nhân váy dài dùng tay moi tim của hai người đặt lên mặt đất, niệm chú ngữ cực kỳ tối nghĩa, nhảy múa chung quanh sơn trang.
“Quả nhiên không phải lai lịch đứng đắn gì. Xem ra là tà tự.” Triệu Thanh Thanh nhìn hình ảnh bên trong sơn trang, không khỏi lắc đầu: “Sư phụ, bây giờ ta nhìn không nổi nữa. Ta muốn xử lý nàng ta ngay lập tức.
“Vậy thì đi chứ sao?” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Triệu Thanh Thanh nhận được sự cho phép của Hạ Thiên, phi thân nhảy lên, bay thẳng đến chỗ nữ nhân điên bên trong sơn trang.
“Cấp linh khí vô tận, tố huyết nhục chi khu.” Nữ nhân váy dài còn chưa phát hiện nguy hiểm đang đến gần, vẫn đắm chìm trong thế giới của bản thân: “Thiên địa vô cực, cho ta mượn đạo pháp, để ta thoát khỏi trói buộc của ngọn núi này, trở thành một sinh linh độc lập giữa thiên địa.”
Nói xong, nữ nhân váy dài mở hai tay, đặt lên đỉnh đầu Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, hét lớn một tiếng: “Mau đưa hết linh lực, sinh mệnh, huyết nhục, khí tức… cho bổn nương nương đi.”
Bốp bốp.
Đáp lại nàng ta là hai tiếng giòn vang, tượng kim thân Hạ Thiên và tượng màu tím Triệu Thanh Thanh nổ tung thành từng khúc, hóa thành bụi đất.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Nữ nhân váy dài ngẩn cả người, không rõ rốt cuộc chỗ nào có vấn đề: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Ngươi nhìn thấy rồi mà còn phải hỏi sao?” Triệu Thanh Thanh rơi xuống trước mặt nữ nhân váy dài: “Kế hoạch của ngươi thất bại rồi chứ sao?”
“Ngươi, tại sao ngươi lại không có việc gì?” Nữ nhân váy dài nhìn thấy Triệu Thanh Thanh, cả kinh đến mức thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: “Ngươi đã bị ta nhốt vào trong tượng bùn rồi mà?”
Triệu Thanh Thanh cười nói: “Ngươi cho rằng chút đạo pháp này của ngươi có thể vây được ta và sư phụ của ta sao?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Nữ nhân váy dài không chấp nhận được sự thật: “Trên đời này tuyệt đối không có người nào có khả năng thoát khỏi đạo pháp tượng bùn của ta. Lạc Phong Sơn này là địa bàn của ta, các ngươi đã lên núi, các ngươi phải nghe hiệu lệnh của ta.”
“Được rồi, đừng có nằm mơ nữa.” Triệu Thanh Thanh khoát tay, có chút không kiên nhẫn: “Ta đã nhìn hết tất cả các chiêu thức của ngươi, nhìn đến phát chán. Bây giờ ngươi theo ta về Thiên Đạo tổ, khả năng ngươi vẫn còn một chút giá trị nghiên cứu.”
Nữ nhân váy dài cảm thấy mình bị làm nhục, đưa tay đánh một quả cầu bùn về phía Triệu Thanh Thanh: “Đi chết đi.”
Bành!
Quả cầu bùn vỡ vụn, biến thành vô số bùn tiễn, đuổi theo Triệu Thanh Thanh.
“Chiêu này vô dụng thôi.” Triệu Thanh Thanh nhanh chóng thối lui hai bước, bỗng nhiên vọt đến sau lưng nữ nhân váy dài, một cước đạp lăn nàng ta xuống mặt đất, mũi chân đặt lên ngực đối phương, khiến nàng ta không thể động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận