Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4041: Nàng gặp ác mộng sao?

Tô Vô Song đành phải lắc đầu: “Không, không có.”
“Thời gian cũng không còn nhiều, có thể bắt đầu rồi.”
Cơ Thanh Ảnh cũng phát hiện dị dạng của Tô Vô Song nhưng nàng cũng không để trong lòng. Trước mắt đang là nhiệm vụ quan trọng. Nếu không thể kịp thời hoàn thành, đến lúc đó sư tôn trách xuống, mọi người cũng không có quả ngon để ăn.
Những người còn lại nghe Cơ Thanh Ảnh nói, trong lòng cũng cảm thấy căng lên. Đây là lần đầu tiên bọn họ thông qua đại trận truyền tống đến dị giới.
Cũng không biết thế giới kia rốt cuộc là tồn tại như thế nào, có những hạng người gì.
Trong mười hai người, có người ước mơ, có người khinh thường, có người lo lắng, có người lạc quan.
Tâm trạng Lục Vô Song khá phức tạp. Nàng biết được tương lai sẽ là kết quả như thế nào nhưng nàng lại không có tư cách từ chối.
Lúc này, Cơ Thanh Ảnh bỗng nhiên quay đầu nhìn Tô Vô Song: “Tô sư tỷ, nếu ngươi không muốn đi thì có thể không đi.”
“A?”
Tô Vô Song nghe xong, không khỏi ngẩn người.
Tiếp theo, Cơ Thanh Ảnh chỉ Nhiếp Tử Hùng: “Ngươi cũng đừng đi.”
‘Cơ sư tỷ, vì sao vậy?”
Trên gương mặt Nhiếp Tử Hùng hiện lên sự kinh ngạc.
Cơ Thanh Ảnh hoàn toàn không phản ứng đến hắn ta, đưa tay chỉ nam nhân lạnh lùng: “Ngươi cũng đừng đi luôn.”
Nam nhân lạnh lùng mặt không thay đổi hỏi ngược lại Cơ Thanh Ảnh: “Đây là chưởng môn an bài, ngươi chỉ cần chấp hành là được.”
Vù.
Cơ Thanh Ảnh không nói hai lời, đầu ngón tay lật một cái, vận Phiếu Miểu Bộ chụp về phía nam nhân lạnh lùng.
Nam nhân lạnh lùng lấy làm kinh hãi, nhưng phản ứng của hắn ta cũng không chậm. Hắn ta nghiêng người tránh khỏi một chưởng này, sau đó quay lại nói với Cơ Thanh Ảnh: “Ngươi có biết mình đang làm gì hay không? Ra tay không lý do với ta, ngươi nên suy nghĩ làm sao giao phó với Chưởng môn đi.”
“Giết ngươi không cần phải giao phó với bất cứ ai.”
Cơ Thanh Ảnh vẫn dáng vẻ thanh lãnh như cũ, nhếch miệng khinh thường: “Còn không lộ ra nguyên hình sao? Ngươi cho rằng ta không biết?”
Nam nhân lạnh lùng nói: “Ngươi đừng nên hồ nháo, mau thu lại tính tình của ngươi đi.”
“Trả lời sai rồi.”
Cơ Thanh Ảnh lấy ra một thanh đoản kiếm, mang theo kiếm khí liên miên không dứt, dùng tốc độ cực nhanh đâm tới.
“Cơ sư tỷ, ngươi làm cái gì vậy?”
Hàn Minh Phi và Bạch Vân Sơn đều đồng loạt ra tay giữ lấy kiếm của Cơ Thanh Ảnh, nhắc nhở: “Ngươi điên rồi sao? Hắn ta là sư đệ của chúng ta. Tự tiện giết đồng môn, ngươi sẽ bị luận xử theo môn quy, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.”
Cơ Thanh Ảnh cười nhạt: “Sư đệ? Vậy ngươi có biết hắn ta tên gì không?”
“Hắn ta tên…” Bạch Vân Sơn và Hàn Minh Phi không khỏi nhìn nhau, đúng là không nhớ nổi.
“Cho nên, hắn ta chính là gian tế.”
Cơ Thanh Ảnh nhấc kiếm chỉ vào nam nhân lạnh lùng: “Trong cơ thể hắn cất giấu một linh hồn khác, hơn nữa tu vi không thấp, lại cố ý che giấu, nhất định là có âm mưu. Nếu để hắn ta đi cùng với chúng ta, ai biết hắn ta có thể gây bất lợi cho chúng ta hay không.”
Nghe xong, mọi người ngược lại đồng ý với thuyết pháp của Cơ Thanh Ảnh.
“Đủ rồi.”
Nam nhân lạnh lùng bỗng dưng thả ra khí thế lẫm liệt, gương mặt hiện lên sự uy nghiêm vô thượng.
Sự uy nghiêm này khiến những người có mặt cảm thấy vô cùng quen thuộc, chính là Chưởng môn đương đại của Phiếu Miểu Tiên Môn, người mạnh nhất Tiên Vân đại lục, sư tôn của bọn họ Vấn Thiên Quân.
“Sư, sư tôn?”
Hoa Hương Hương kinh ngạc hỏi: “Vì sao người…” Đám người Bạch Vân Sơn cũng khiếp sợ không thôi, không biết vì sao Vấn Thiên Quân lại ký thân vào cơ thể đệ tử trong môn, ý đồ cùng bọn họ đến dị giới, rốt cuộc ông ta có tính toán gì.
“Không cần hỏi nhiều, các người cứ theo kế hoạch làm là được.”
Nam nhân lạnh lùng cau mày: “Trận pháp đã mở ra, ba bốn người một tổ, đến lúc đó tách ra tìm người, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
Những người còn lại không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể làm theo.
Gương mặt Tô Vô Song tràn ngập mờ mịt, bởi vì chuyện năm đó hoàn toàn không phát triển như thế này.
“Tô Vô Song, ngươi còn lo lắng chuyện gì?”
Nam nhân lạnh lùng nhìn Tô Vô Song: “Nếu ngươi không muốn đi, ngươi có thể xuống núi.”
Ánh mắt như vậy khiến cho Tô Vô Song hãi hùng khiếp vía.
“Sư tôn, ta…” Nhất thời Tô Vô Song có chút không phân rõ hiện tại là mộng hay là những gì mà nàng trải qua những năm vừa rồi là mộng.
Nàng muốn nhấc chân bước đến trận pháp, kết quả nàng phát hiện cơ thể của mình bỗng nhiên nặng ngàn tấn, ngay cả chân cũng nhấc không nổi.
“Vậy thì ngươi đừng đi.”
Nam nhân lạnh lùng chỉ cho Tô Vô Song chưa đến hai giây đã hừ lạnh một tiếng, cùng với những người khác lần lượt bước vào trong trận pháp.
Trong lúc tất cả mọi người bước vào trong trận pháp, bỗng nhiên một luồng kiếm quang từ nơi nào bay đến chém trúng đại trận.
Đại trận truyền tống lập tức băng loạn, người trong trận cũng phát ra tiếng kêu.
“A! A!”
Sau đó là vài tiếng kêu thảm không rõ ý vị.
Bành.
Một lát sau, trận pháp to lớn bỗng nhiên lóe lên ánh sáng cực kỳ bỏng mắt, sau đó là một tiếng nổ chấn thiên động địa.
Tô Vô Song bất ngờ không đề phòng, cả người bị một luồng cương phong thổi tới cuốn vài dặm có hơn.
Đại trận kia, bao gồm cả ngọn núi đều bị san thành đất bằng.
Nàng thậm chí tận mắt nhìn thấy những người trong trận bị đốt thành một sợi khí tức màu đen, lập tức tiêu tán trống không.
Trong chớp mắt tiếp theo, một chấn động cực kỳ khủng bố truyền ra, liên đới toàn bộ Phiếu Miểu Tiên Môn bị oanh thành phế tích.
Bốn phía là một mảnh hỗn độn, đầy bụi đất: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, nàng hoàn toàn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ cảm thấy trái tim của nàng xiết chặt, bắt đầu kịch liệt nhảy lên, giống như một giây sau sẽ nổ tung.
Trong lúc nàng có chút không chịu nổi.
Bỗng nhiên, một luồng khí tức thanh lương được rót vào trong cơ thể của nàng, đè xuống sự sợ hãi và bất an đang dâng lên trong lòng nàng.
Tiếp theo, một tiếng cười hì hì vang lên: “Nàng gặp ác mộng sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận