Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 998: Tức giận gầm thét! (2)

- Nói như thế này nhé, ngày hôm qua tinh thần của tôi bị chút kích thích, cảm giác rất khó chịu, dẫn tới hiện tại áp lực của tôi rất lớn, cần phải phát tiết một chút.
- Ông có thể hiểu là như vậy đi.
- Không giết người.
- Nhưng tôi đánh một trận, đánh gãy mấy khúc xương, chơi thêm chút trò vặt giày vò người thì được chứ?
- Há, được, được chứ, đương nhiên là được rồi.
Lão đạo vừa gật đầu vừa chủ động đi vào trong.
- Ông chủ, tôi đi đánh, tôi cũng sẽ đánh bọn chúng một trận, hung hăng giải quyết một trận, đám vương bát độc tử này, đợi đánh một trận xong, sau đó tiễn bọn chúng đi ăn đậu phộng!
(ăn đậu phộng: ở đây mang nghĩa ăn đậu phộng sắt, giống câu ăn kẹo đồng của VN)
- Để cho bọn họ đi tiếp nhận xét xử của pháp luật!
Lão đạo đi được một nửa, nhìn thấy Châu Trạch không theo kịp, bỗng nhiên dừng bước, trên mặt có chút ngượng ngùng chỉ mặt mình.
Nói:
- Ông chủ, anh có cảm thấy tôi rất vô dụng hay không, chỉ một người mà cũng không dám giết?
Đôi con ngươi của Châu Trạch bỗng nhiên đỏ lên một trận.
Lão đạo bị dọa đến run lên một cái.
Ánh mắt này của ông chủ.
Thật là đáng sợ!
Lão đạo lập tức quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, không dám quay đầu nhìn về phía sau nữa.
Trong khoảnh khắc.
Châu Trạch nhắm mắt.
Lộ ra mỉm cười.
Lắc đầu một cái.
Nhưng cái mỉm cười này.
Nhìn qua lại giống như có chút miễn cưỡng.
- Đáng chết, Thiết hàm hàm, anh đang làm gì đó! ! ! !
Châu Trạch chợt đập vào lồng ngực của mình một cái, tức giận gào lên trong đáy lòng!
- Chỉ... là… mới… vừa… phát… hiện…
- Tôi nói này, lửa giận của tôi, sát ý của tôi, rốt cuộc là từ đâu mà lòi ra, anh có bị bệnh hay không hả!
- Ông… ta… mới… có… bệnh…
- Tôi là tôi, anh là anh, tối hôm nay tôi phải đem sát bút về mới được, để xem sau này anh còn dám lén lút ở phía sau gây ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi hay không.
- Tùy… anh… đi…
- Anh buộc tôi đại khai sát giới, có ích lợi gì, anh khiến tôi ép buộc ông ấy, lại có ích lợi gì!
- Anh nhàn rỗi đến mức buồn chán thì có thể tiếp tục chơi đùa với búp bê hình người của mình đi.
- Không phải là anh đã thu thập nhiều đến như vậy rồi sao!
- Từng con rối một, trói trên cây cột, ẩn giấu trong biển.
- Anh đi thỏa mãn sở thích thu thập búp bê hình người của mình là được rồi!
- Có… người… cần… phải… thấy… máu…
- Đệt con mẹ anh đi!
- Doanh câu, bộ thân thể này, nếu như anh muốn, thừa cơ hội sát bút không có ở đây, anh có thể tới đây mà cướp!
- Làm những thứ sau lưng như thế này, anh có ý gì chứ!
Có đôi lời Châu Trạch không nói, nhưng ý tứ rất rõ ràng, đây không phải là phong cách của anh ấy!
- Chó… canh… cửa… như… anh… đang… la… hét… với… tôi…
- Đám người này, tôi muốn giết cứ giết, nhưng chuyện đó phải hình thành trên nền tảng là tôi tự nguyện, tôi không cần anh quấy rối tâm tình của tôi!
- Tôi nói này, sao anh lại trở nên dông dài như vậy?
- Chuyện nhân gian, anh cũng cảm thấy hứng thú sao?
- Anh muốn giết bọn họ.
- Anh trực tiếp cưỡng chế chiếm đoạt thân thể này mà giết đi.
- Sao bây giờ anh lại còn hơn đàn bà như vậy chứ!
- Đồ… tự… phụ…
- Ầm!
Sâu trong linh hồn Châu Trạch.
Tòa Thái Sơn kia bỗng nhiên run lên một chút:
- Anh… cũng… tự… phụ…
- Ầm!
Châu Trạch chỉ cảm giác bản thân mê muội một trận.
Cả người trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.
Hít thở từng hơi từng hơi.
Vị trí tai mắt mũi miệng.
Không ngừng có máu tươi chảy ra liên tục.
Tiểu Hầu Tử quay đầu, nhìn thấy bộ dạng này của Châu Trạch, lập tức chạy tới, đứng ở trước mặt Châu Trạch, cẩn thận đánh giá.
Mà lão đạo bên kia.
Vẫn còn tiếp tục thử mở cửa đi vào, dường như cánh cửa không thực sự đóng, có thể mở ra, chẳng qua là cần đưa tay với xuống.
Châu Trạch chỉ cảm thấy trong óc mình run rẩy một trận, run rẩy từng hồi, chỉnh cho anh giống như trời đất quay cuồng vậy.
- Một… tên… rác… rưởi…
Doanh câu tràn đầy tức giận mà gầm thét.
- Anh cũng vậy thôi!
Châu Trạch mắng ngược lại.
Châu Trạch hiện tại thực sự không ngại doanh câu trực tiếp cướp đoạt thân thể của mình, bất luận là tạm thời hay là vĩnh cửu, nếu không anh cũng sẽ không đặt sát bút ở trong cơ thể lão Trương để trấn áp Giải Trãi rồi.
Nhưng loại hành vi không nói tiếng nào, trực tiếp ở sau lưng gây hưởng đến tâm tình của anh như thế này, lại khiến cho ông chủ Châu khó mà tiếp nhận được.
Cho dù chết, lão tử cũng phải lấy tư thế của “chính mình” để chết, mà không phải là một con rối của doanh câu anh!
- Các… người… đều… là… phế… vật…
- Ầm!
- Phốc!
Châu Trạch phun ra một ngụm máu tươi.
Hai tay ôm chặt lấy mặt đất lạnh lẽo.
Thật lâu.
Thật lâu.
Đã sự rất lâu rồi.
Sâu trong linh hồn, rốt cuộc cũng ngừng lại.
Châu Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chống trên mặt đất loạng choạng xiêu vẹo mà đứng lên.
Đưa tay lau lau khóe miệng của mình.
Anh không biết lại là tại sao, doanh câu lại bỗng nhiên không giải thích được mà lại xâm nhập vào oán niệm của anh, lặng yên không một tiếng động mà khuấy động tâm tình của anh.
Nếu như cuối cùng không phải là lão đạo kéo anh ấy lại, rất có thể Châu Trạch đã thực sự cưỡng ép mang theo lão đạo đi vào đại khai sát giới rồi.
Muốn ở ngay trước mặt lão đạo.
Hủy diệt đám cặn bã kia một cách đầy nhân đạo rồi!
- Chẳng lẽ ở thời thượng cổ anh đã từng bị lừa bán?
Châu Trạch tự giễu nói.
Chẳng qua là.
Lần này.
Không có giọng nói của doanh câu đáp lại.
Châu Trạch tiếp tục thở hổn hển.
Mà lúc này.
Lão đạo, người hoàn toàn không biết ở sau lưng, ông chủ đã trải qua một cuộc đại chiến thiên nhân.
Rốt cuộc ông ta cũng thành công mở cửa phòng ra.
Một âm thanh “rắc rắc” thanh thúy.
Cửa phòng bị ông ta đẩy mở.
Đập vào mắt.
Chính là phòng khách thông với nhà bếp – nơi còn sử dụng bếp lò.
Ánh mắt lão đạo vừa đảo qua.
Lúc này kinh hô:
- Trời mẹ!
...
Châu Trạch đưa tay lau lau mặt, thành thật mà nói, anh vẫn không thể nào hiểu được, tại sao doanh câu phải làm loại chuyện “lén lén lút lút” như thế này?
Chuyện này không phù hợp với tác phong của doanh câu nha, Thiết hàm hàm chính là thuộc về cái loại một mình xông về phía năm người, còn phải kêu to:
- Nhanh lên, tôi đã bao vây năm tên của đối phương rồi!
Một tên đầu sắt như vậy.
Sao lại biết làm ra loại chuyện như thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận