Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1588: Vượng Tài (1)

Một tay của Khánh chỉ về phía trước.
Từng sợi tơ màu trắng xuất hiện.
Trực tiếp trói chặt người đang nằm trên mặt đất - lão Trương.
Được xem như một thành viên mới vừa gia nhập vào tiệm sách.
Quả thật là Khánh cũng cần làm chút chuyện để chứng minh bản thân ngoại trừ chứng sợ hãi xã hội để chọc cho mọi người cười ra thì vẫn còn tác dụng khác.
Châu Trạch cùng lão Hứa nhanh chóng tiến lên, chuẩn bị kiểm tra tình hình cho lão Trương.
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Lưng Châu Trạch bỗng nhiên cứng đờ.
Nâng hai cánh tay lên trực tiếp quét một đường ở sau lưng.
Một cái bóng màu trắng đang nhanh chóng xông tới, bị sát khí trên người Châu Trạch trực tiếp đanh tan!
Ánh mắt của Khánh cũng lập tức, quét nhìn khắp bốn phía, ở hướng tây bắc, cũng có một luồng khí trắng xuất hiện, đang dùng tốc độ cực nhanh mà xông về phía bên này.
- Trói!
Khánh giang tay ra, khuếch tán ra chung quanh, một màn chắn ánh sáng xanh trực tiếp được mở ra.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Trong vòng một phút ngắn ngủi.
Trước sau có ba luồng ánh sáng trắng đụng vào tấm màn chắn này.
Cho dù là Khánh, khi phải chống đỡ dưới loại trạng thái này, sắc mặt cũng có chút trắng bệch đi.
Tiêu hao trong loại trạng thái phòng ngự bị động chờ bị đánh như thế này, thật sự rất lớn.
Nhưng vấn đề là.
Hết lần này tới lần khác bạn lại không thể biết được rốt cuộc đối thủ của bạn đang ở đâu.
- Rốt cuộc thì những luồng khí trắng này là thứ gì? - Khánh hỏi.
Châu Trạch lắc đầu một cái, anh không biết.
Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh giống như nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu nhìn lão Trương – có lẽ là đã mất ý thức – đang nằm ở trên mặt đất, nói:
- Hình như là sức mạnh của Giải Trãi.
Đêm hôm đó, Hạn Bạt xuất hiện ở trong tiệm sách.
Trước là hai lần tiếp xúc thân mật với lão đạo.
Sau đó lão Trương “trùng hợp” xuất hiện ở cửa.
Khi đó.
Lão Hứa ngồi ở trong tiệm sách, mặc dù bởi vì vết thương ở trên ngực mà không cách nào đi ra tiếp viện được, nhưng chuyện phát sinh ở bên ngoài, cậu ta vẫn nhìn thấy.
Nhớ lúc đó.
Lúc lão Trương lợi dụng sức mạnh của Giải Trãi ở trên người để áp chế Hạn Bạt.
Có rất nhiều luồng khí màu trắng từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, dung nhập vào trong cơ thể của lão Trương.
Tình cảnh hiện tại, so với một màn đêm hôm đó, thực sự rất tương tự.
- Sức mạnh của Giải Trãi? - Châu Trạch có chút kinh ngạc, - Không thể nào chứ.
Nếu như nói bản tôn của Giải Trãi đã phát hiện phân thân của mình bị lão Trương “trưng dụng xe công”, với tính khí cùng với ánh mắt của Giải Trãi, muốn tìm cũng sẽ tìm kẻ cầm đầu – người trước đó đã thúc đẩy chuyện này xảy ra nha, ở nơi này mà dùng loại phương thức này để hành hạ lão Trương thì có gì giỏi chứ.
Hơn nữa.
Lui một vạn bước mà nói.
Lúc trước, kẻ lựa chọn lão Trương rồi tiến vào bên trong cơ thể của lão Trương đều là tự bản thân phân thân của Giải Trãi.
Ông chủ Châu nhiều lắm là lợi dụng Sát bút để khóa chặt cửa nhà người ta lại mà thôi.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Xung kích, vẫn còn tiếp tục.
Không ngừng có ánh sáng trắng từ bốn phương tám hướng tụ về nơi này.
Giống như là đang chơi trò thiêu thân gì đó, lại làm đến không biết mệt.
- Chuyện này quá phiền.
Khánh híp mắt nói.
Đừng nói chứ, hiện tại lúc cô ta nói chuyện, ngược lại cũng không có chút khẩn trương nào.
Cho nên, có một vài người, trời sinh là đã thích hợp làm nghề đặc vụ này, hoặc giả, nên nói là thích hợp với loại cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao như thế này đi.
- Cô mệt rồi sao, có thể đến lượt tôi.
Châu Trạch vừa nói, đã ngồi xổm xuống, dùng móng tay của mình đâm vào bên trong mặt đất.
Chỉ cần anh muốn, lập tức có thể giống như Khánh vậy, dựng nên được một tấm màn phòng ngự với sát khí cương thi làm nền tảng.
Khánh lắc đầu một cái, tỏ ý bản thân vẫn còn có thể giữ vững.
Châu Trạch lại nhìn sang phía Hứa Thanh Lãng.
- Đánh thức lão Trương.
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái, lập tức hành động.
Lão Trương đã hôn mê, nhìn mớ hỗn độn gồm máu và bùn lầy ở trên người là đã có thể biết được rốt cuộc trước đó lão Trương đã thảm đến thế nào.
Hứa Thanh Lãng móc ra một cây châm.
Đừng hiểu lầm.
Lão Hứa cũng chưa từng đi học Trung y gì đó.
Cái cây kim này chẳng qua chỉ là một món pháp khí nhỏ mà cậu ta làm ra để thuận tiện cho lúc bố trí trận pháp mà thôi, có lúc bố trí trận pháp cần một vài thao tác tinh vi cũng phải dựa vào nó, còn về chuyện đâm lên trên người, thì là đau tới sảng đấy…
- Phốc!
Kim châm đâm vào vị trí cổ của lão Trương.
Cơ thể của lão Trương bắt đầu run rẩy.
Nhưng lão Trương cũng không vì vậy mà tỉnh lại, ngược lại còn khiến cho cơ thể bắt đầu phình lên một cách nhanh chóng.
- Grào!
Tiếng gầm thét giận dữ, phát ra từ trong cổ họng của lão Trương, mang theo sự tức giận và không cam lòng cực kì sâu sắc.
Châu Trạch liếm môi một cái, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của lão Trương, xem ra, đúng là phân thân Giải Trãi ở bên trong cơ thể của anh ấy đã xảy ra vấn đề gì đó rồi.
Nhưng cho dù là xảy ra vấn đề, cũng không thể nào có phản ứng kịch liệt như vậy chứ?
Lão Hứa móc ra một lá bùa, dự định cưỡng chế đánh thức ý thức của lão Trương, nhưng lúc lá bùa vừa mới đặt ở trên người của lão Trương thì đã bắt đầu tự bốc cháy, hiển nhiên, hiệu quả của lá bùa này vẫn quá yếu.
- Để tôi làm.
Châu Trạch nhìn thấy Khánh có vẻ còn có thể tiếp tục chống đỡ, cũng lập tức thu hồi móng tay từ trong mặt đất, đồng thời vỗ nhẹ túi áo của mình.
- Sát bút, đi ra.
- Ông!
Sát bút trực tiếp phá xuyên qua áo sơ mi của Châu Trạch mà bay ra ngoài.
Nó kích động quay vòng bốn phía.
Chợt cao chợt thấp chợt trái chợt phải.
Đầu ngón tay của Châu Trạch chỉ về phía lão Trương đang bị trói.
- Phong ấn sức mạnh bên trong cơ thể anh ấy!
Trong nháy mắt, đầu ngọn bút của Sát bút nhắm thẳng vào lão Trương.
Sau đó.
Có thể cảm giác được một cách rõ ràng.
Dường như tâm trạng của Sát bút đã giảm xuống không ít.
Đúng vậy.
Vốn còn cho là bản thân được đánh thức đi ra ngoài là có thể phong ấn vị đại lão mạnh nhất kia.
Ai biết được là lại gọi nó ra ngoài để phong ấn vị Vượng Tài này nữa cơ chứ?
Một cây bút.
Một cây Sát bút.
Nó cũng có giấc mơ có khát vọng đó được không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận