Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1775: Nơi khiến tôi an lòng tức là nhà (2)

Nó không phải là ma quỷ, nhưng so với ma quỷ thì nó lại càng có thể đeo bám bạn hơn!
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Thân thể lão đạo lại chậm rãi đứng thẳng lên, ở trên người, những ngọn lửa màu tím, ngọn lửa này nối tiếp ngọn lửa kia đang bắt đầu thiêu đốt.
Thân thể của ông ta, đang bắt đầu lên cao, trong ánh mắt của ông ta, bắt đầu lại trở nên thấu triệt một lần nữa.
Ông ta là Phủ Quân.
Ông ta là đứa con mà ông trời kiêu ngạo.
Ông ta khinh thường tổ tiên.
Sự tự tin của ông ta, sự mạnh mẽ của ông ta, ông ta cho là, ông ta không gì không làm được!
Mà bên ngoài, ở trong tiệm sách, luật sư An cũng nhạy bén phát hiện ra lão đạo – người vẫn đứng không nhúc nhích trước mặt anh ta, trong ánh mắt đục ngầu của ông ta bắt đầu trở nên rõ ràng, khí chất cả người, đột nhiên cũng có sự thay đổi.
Đây là một người sau khi đối mặt với đả kích, sa sút trong một thời gian ngắn ngủi, sau đó đã đứng dậy lần nữa.
Lúc này, trong lòng luật sư An cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kết cục của ông chủ, sinh tử đã định, thậm chí còn có thể nói là cơ hội sống rất mong manh.
Nếu như ngay cả Phủ Quân cũng xảy ra chuyện, vậy ngai vàng Bình Đẳng vương của anh ta, thật sự là sẽ không nổi nữa rồi nha.
...
Mà ở trong ý thức.
Lão đạo đã bay đến cùng một độ cao với thanh kiếm kia.
Ông ta đứng lên.
Ông ta không hề khuất phục.
Ông ta đã chiến thắng nỗi sợ hãi, chiến thắng sự giày vò, chiến thắng bản thân.
Tay của ông ta.
Bắt đầu bắt lấy thanh kiếm này.
Ông ta phải lấy được thanh kiếm này xuống, ông ta phải đem thanh kiếm này… xóa bỏ!
Nhưng mà.
Bàn tay của lão đạo đưa về phía thanh kiếm.
Lại trực tiếp đi xuyên qua thanh kiếm này.
Trong mắt lão đạo, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đây không phải là Hiên Viên kiếm thật sự.
Hiên Viên kiếm, thật ra thì đã chém xuống từ lâu, nó chém về phía Địa Tạng, Địa Tạng thành kẻ thế mạng cho ông ta.
Đây không phải là Hiên Viên kiếm, không phải là, đây là hư ảo...
Trong thân kiếm của Hiên Viên kiếm ở trước mắt, lại xuất hiện hình bóng của hai con tiểu Hầu Tử đáng yêu, hai bọn chúng mang theo ánh mắt tò mì, đang quan sát bốn phía, đang quan sát ông ta.
Bàn tay của lão đạo, theo bản năng mà lại đưa ra một lần nữa, ông ta muốn sờ đầu của bọn chúng một cái.
Nhưng mà.
Tay của lão đạo.
Lại lần nữa xuyên quan thanh kiếm này cùng với hình ảnh ở bên trong thanh kiếm.
Lão đạo.
Trầm mặc.
...
Rốt cuộc, đợi khoảng chừng sắp được một tiếng rồi, cuối cùng luật sư An cũng nhìn thấy lão đạo nhúc nhích.
Ánh mắt của ông ta, đã không còn đục ngầu.
Đang lúc luật sư An kinh ngạc vui mừng cho là Phủ Quân đã đứng dậy lần nữa.
Lão đạo lại quay đầu lại, nhìn hoàn cảnh ở chung quanh, nói là nhìn, nhưng thực ra chẳng qua là đang xem thử một chút, bởi vì trong mắt của ông ta, không có chút gì đọng lại, cũng không có chút lưu luyến nào.
Vào lúc này, luật sư An thật sự đã cảm nhận được sự nhỏ bé của mình, anh ta thực sự không hiểu nổi, trong đầu của những đại nhân vật này, cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc là đang suy nghĩ thứ gì vậy!
Dĩ nhiên là lão đạo cũng không để ý tới luật sư An – người đúng ở bên cạnh mình.
Mà cất bước.
Lần nữa đi tới trước bức họa kia.
Bức họa này, có thể treo ở trên bức tường này, cái giá của chuyện đó, không thể nói là không nặng được.
Dù sao, vì để treo nó ở nơi này, ông ta thế nhưng đã phải tốn cái giá một ngôi Vương của địa ngục đấy.
Lão đạo đứng lại ở trước bức họa.
Tay của ông ta.
Đặt ở trên bức họa.
Trong tranh.
Có núi có sông, phong cảnh tươi đẹp, rừng trúc xanh tươi, hoa cỏ tươi tốt.
Chẳng qua là.
Cho tới hiện tại.
Vẫn thiếu sức sống, bởi vì trong bức họa này, không có bất kì sinh vật sống nào.
Nhưng vào lúc này.
Luật sư An chợt trợn trừng mắt.
Anh ta nhìn thấy ở trong bức họa kia, vị trí mà ngón tay của lão đạo chạm vào, xuất hiện một người đàn ông một bộ trường bào tay áo rộng màu trắng, trong tay của người đàn ông, còn cầm một bầu rượu.
Mái tóc dài của người đó, tung bay trong gió, vạt áo phấp phới, phong lưu thoải mái không thể diễn tả nên lời.
Mà ở phía sau người đàn ông này.
Xuất hiện hai cái bóng đen bé nhỏ, hơn nữa, hai cái bóng đen này còn đang càng ngày càng lớn, rõ ràng là hai con khỉ nhỏ.
Một con cái mông hồng thấu, con to hơn một chút thì có bộ lông màu vàng đất.
Hai con Hầu Tử, một con bưng vò rượu một con ôm quạt giấy, đi theo sau lưng người đàn ông mặc y phục trắng.
Rốt cuộc.
Hình ảnh, dừng lại ở đó.
Mà toàn bộ bức họa vốn thiếu sức sống kia.
Sau khi một người hai khỉ này xuất hiện.
Trong nháy mắt đã trở nên sinh động hơn.
Lão đạo đang đứng trước bức họa, bỗng nhiên lại chao đảo một trận.
“Phốc” một tiếng, trực tiếp té ở trên đất.
- Chít chít chít chít! ! ! ! !
Tiểu Hầu Tử - trước đó vốn dĩ vẫn không hề có chút phản ứng nào với lão đạo, vào lúc này lại kích động nhào vào trong ngực của lão đạo.
- Ây yo nha, Ây yo nha, ôi mẹ nhà nó chứ, đầu của lão, thật là đau quá đi…
Ánh mắt của mọi người trong tiệm sách, trong nháy mắt đều tập trung ở trên người lão đạo, một loại cảm giác quen thuộc, trở lại.
- Này này, được, được rồi, được rồi mà, đừng quậy đừng quậy nào, trán của ông nội đau, đầu đau lắm.
Lão đạo vừa xoa cái đầu lông xù của tiểu Hầu Từ vừa từ từ ngẩng đầu lên.
Trước tiên ông ta nhìn chung quanh một chút, nhìn mọi người một chút, cuối cùng, ông ta đưa mắt rơi vào trên người của luật sư An, lúc này cười to nói:
- Ha ha ha, luật sư An, anh biết không, lão vừa nằm mơ một giấc mơ thật dài thật dài nha, tôi nằm mơ thấy tôi làm hoàng đế, tôi còn phong vương cho anh, anh vui mừng muốn chết, còn không ngừng dập đầu với lão nữa đấy.
- Ha ha ha, anh nói xem có buồn cười hay không chứ.
- Haizz, đáng tiếc là, bây giờ tỉnh mộng rồi, không thể khiến cho anh thực sự lên làm vương gia được.
Lão đạo bày ra dáng vẻ rất tiếc hận, bởi vì ông ta biết rõ luật sư An nghiện đến thế nào.
Luật sư An hít sâu một hơi, lại nặng nề phun ra, sau đó, cùng ngồi xổm xuống ở bên cạnh của lão đạo.
Lấy thuốc ra, ngậm trong miệng một điếu, cũng ném một điếu cho lão đạo.
Nói:
- Không sao cả, tỉnh là được rồi, tỉnh là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận