Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 609: Thê tâm như đao

- Cha, hôm nay mẹ lại muốn nấu canh thịt sao?
Tiểu loli bĩu môi hỏi.
Mẹ cô bé cái gì cũng tốt, thế nhưng thói quen nhất định phải nấu canh thịt mỗi bữa cơm kia khiến cô bé rất không thích ứng.
Con nít hiện tại và con nít trước kia rất khác nhau, đám nhóc trước kia được ăn một bữa thịt đã rất vui vẻ, đám nhóc hiện tại do điều kiện cuộc sống tốt, trái lại không quá hứng thú với mấy thứ này.
- Nếu con không thích ăn canh thì uống một chút thôi, dù sao mẹ con cũng làm những món ăn khác, con cứ ăn mấy món khác nhiều chút là được.
Vương Kha vuốt đầu con gái mình nói.
Canh thịt là món anh ta thích ăn, chỉ cần vợ mình làm, anh ta nhất định sẽ ăn, có đôi khi anh ta còn giúp vợ nấu canh, hoặc ra ngoài đi mua thịt heo thay vợ để về nấu canh.
Khó quên nhất vẫn là cám bã (1).
(1) Cám bã: thường chỉ thức ăn thô, người nghèo thời xưa dùng làm thức ăn.
Ban đầu, bản thân mình một nghèo hai trắng, thuê một căn phòng bếp chật hẹp. Lúc ấy gia cảnh của cô ấy không tệ, lại quyết một lòng theo bản thân mình, biết mình thích ăn thịt, mỗi ngày cô ấy đều mua thịt cho mình.
Khi đó điều kiện không tốt, cô ấy lại biết anh ta là người sĩ diện, cho nên mỗi lần cô ấy đều lén lút lấy ít tiền từ chỗ mẹ cô ấy tới giúp cuộc sống của anh ta tốt hơn, nhưng không lần nào cô ấy nói cho anh ta biết.
Nói là trả nợ.
Quá tục tằng.
Nợ quá nhiều.
Thua thiệt cũng quá nhiều.
Nhiều đến mức chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để làm bạn thật tốt bên cô ấy.
Cũng may, sau khi dẫn cô ấy ra ngoài du ngoạn khắp nơi, tiến hành vật lý trị liệu, tình trạng của vợ anh ta đã tốt hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng buổi tối, Vương Kha mơ hồ có thể thấy một con hồ ly trắng đang ngồi bên cửa sổ, nhưng mỗi lần chớp mắt xong, con hồ ly lại biến mất không thấy đâu nữa.
Anh ta cũng không truy cứu chuyện này.
Hai người đã từng ngồi dưới ánh trăng, nói về chuyện trước kia, thậm chí còn cả chuyện gặp phải đám lưu manh khi đi mua thịt.
Vợ khóc.
Ánh mắt anh ta cũng đỏ lên.
Tâm bệnh cần phải dùng tâm dược, sau khi có thể thản nhiên đối mặt.
Vấn đề.
Cũng sẽ không còn là vấn đề nữa.
Thân là bác sĩ tâm lý, đương nhiên Vương Kha hiểu rõ, vấn đề tâm lý của vợ mình đã có được bước cải thiện biến hóa thật lớn.
Đối với chuyện này.
Anh ta rất vui vẻ, cũng rất thoả mãn.
Cầm phiếu phòng mở cửa.
Đi vào.
Trong phòng bếp truyền đến mùi thịt.
Tiểu loli có chút bất đắc dĩ nhún vai, tự nhiên ngồi lên trên ghế sofa, mở TV chờ ăn cơm.
Vương Kha lại chủ động đi vào phòng bếp, vợ đang nấu cơm, anh ta phải nấu cùng.
Trong khoảnh khắc.
Vợ anh ta đẩy anh ta ra ngoài, ý là một mình cô ấy cũng có thể làm tốt, để anh ta đi làm chuyện của mình đi.
Vương Kha chỉ có thể đi ra, vào thư phòng của mình, lật xem bệnh án và một vài văn kiện hợp tác trong tay.
Đối với một người đàn ông có sự nghiệp lại có năng lực, gặp phải một người phụ nữ có thể quản việc nhà cửa cuộc sống thật gọn gàng ngăn nắp, đó là vận may của anh ta.
Đương nhiên, rất nhiều người phụ nữ giỏi giang như vậy đều sẽ có vận khí không tốt, đụng phải người đàn ông hết ăn lại nằm.
- Con làm bài tập xong chưa?
Vương Kha nghe được tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Là giọng nói của vợ.
Dường như hơi cao.
Điều này khiến Vương Kha có chút ngoài ý muốn, bình thường, vợ mình rất ít khi lớn giọng, nhất là đối với con gái mình.
Cho dù trước đây khi vợ anh ta phát bệnh nặng nhất, nhưng đối mặt với con gái, hầu như chỉ dùng lời nhỏ nhẹ ôn nhu, huống chi hiện tại vợ anh ta gần như đã khôi phục.
Đẩy cửa thư phòng, đi ra.
Vương Kha nhìn thấy tiểu loli ngồi trên sofa, đang khóc.
Trong ti vi còn đang chiếu phim hoạt hình.
Vợ buộc tạp dề đứng cạnh ghế sa lon quở trách tiểu loli, có thể nói cô ấy đang cáu kỉnh quát lớn.
Thật ra, khi hai mẹ con lớn tiếng với nhau, tình cảnh của người đàn ông lúc ấy cũng lúng túng không kém gì khi mẹ chồng và con dâu tranh cãi.
Một bên là vợ mình yêu thương cả đời, một bên là tiểu tình nhân đời trước của mình, rốt cuộc mình nên bênh vực ai đây?
Vương Kha đi qua, tắt TV đi, ngồi xổm xuống vuốt đầu con gái, nói:
- Ngoan, nghe lời mẹ, cơm nước xong chúng ta lại đi làm bài tập được không?
Ngay sau đó.
Anh ta còn chớp chớp mắt với con gái.
Ý là chớ chọc mẹ tức giận.
Ngày mai cha lại đưa con ra ngoài chơi.
- Vâng ạ.
Vương Nhụy vẫn rất hiểu chuyện.
Dọn cơm.
Không ngồi trên bàn ăn cơm.
Mà trực tiếp dọn trên bàn trà ăn cơm.
Hiện tại, không ít gia đình đều ăn cơm theo kiểu này, trên chiếc bàn đối diện TV, vài món ăn được mang lên, sau đó mọi người vừa xem ti vi vừa ăn.
Tay nghề của vợ không tệ, nếu không suy xét đến việc bọn họ đã chán ăn món này, thì món vợ nấu là tốt nhất.
Một nhà ba người ngồi xuống.
Vui vẻ hòa thuận mà ăn cơm.
Vương Kha phát hiện lòng vợ hơi không yên.
Cô ấy cầm chiếc đũa.
Lại tựa hồ như chỉ lo ăn cơm trắng, quên gắp đồ ăn.
Vương Kha kẹp đồ ăn lên, đặt vào trong bát vợ.
Thân thể vợ run run một chút, nhìn Vương Kha không nói gì.
Chẳng lẽ lại xảy ra vấn đề?
Bệnh tình lại trở nặng?
Trong lòng Vương Kha thầm nghĩ.
Đợi lát nữa mình có nên kiểm tra lại cho vợ một chút không?
Khi ăn cơm xong, Vương Kha hỗ trợ thu dọn bát đũa, mà lúc anh ta tới gần vợ, bỗng nhiên vợ anh ta lui về sau một bước.
- Em sao vậy? Thân thể khó chịu sao?
- Em... Em không sao.
Ánh mắt vợ anh ta có chút lóe lên.
Vương Kha gật đầu: - Vậy em nghỉ ngơi sớm chút.
- Vương Nhụy, con làm bài tập xong chưa!
Bỗng nhiên vợ anh ta nhìn về phía tiểu loli.
Tiểu loli ngoan ngoãn đứng dậy, đi lên tầng làm bài tập.
- Anh đặt xuống đi, để em dọn. - Vợ hướng về phía Vương Kha hô lên.
Vương Kha nhíu mày, có chút thân thiết mà liếc nhìn vợ mình, nhưng cũng không nói gì, để bát đũa trong tay xuống, đi về phía thư phòng của mình.
Trong phòng khách.
Một mình vợ anh ta đang dọn dẹp.
Tự rót cho mình một ly trà, Vương Kha ngồi xuống, đưa tay xoa xoa mi tâm của mình.
Anh ta hy vọng là bản thân mình đa tâm.
Hẳn bệnh tình của vợ anh ta không nên tái phát nhanh như thế mới đúng.
Hoặc là.
Thuần túy là hôm nay tâm tình của vợ không tốt?
Hay hoặc giả là, thân thích đến?
Hay hoặc giả là, cô ấy đã tới thời mãn kinh?
Vương Kha nghĩ đi nghĩ lại.
Nở nụ cười.
Mở một ca bệnh trước mặt ra, cẩn thận nghiên cứu.
Đoạn thời gian trước, anh ta đã gác phần lớn công việc qua một bên, làm bạn với vợ, hiện tại tất cả đã khôi phục, đương nhiên anh ta cũng phải kiếm một ít việc để làm. Chẳng qua, sau khi buông bỏ một khoảng thời gian lại nhặt lên, dường như anh ta không cách nào nhặt lại cảm giác cấp bách như ngày xưa nữa.
Bởi vì từng cảm tri nhiệt độ sinh hoạt, cho nên anh ta bắt đầu theo bản năng đi hưởng thụ nó.
Có vợ bên cạnh.
Có con gái bên cạnh.
Có một gia đình.
Tại sao phải thúc giục mình thành con quay, vĩnh viễn chuyển động không ngừng nghỉ đây?
Dường như anh ta hơi hiểu được vì sao người bạn nối khố của mình lại "đọa lạc".
Kiếp trước, hẳn chính anh cũng sống như mình đã sống trước đây.
Trôi qua quá nhanh, không để ý đến quá nhiều thứ, dù sao con người cũng không phải máy móc, không thể làm mãi một việc mà không chán ghét chút nào.
Nâng chung trà lên, lại uống một ngụm trà, Vương Kha cầm bút máy, bắt đầu vẽ phác thảo trên bệnh án.
Tâm lý trị liệu, ở trong nước, thật ra ngành này vẫn tồn tại chỗ trống rất lớn, một mặt là vì người trong nước bản năng bài xích việc đi gặp bác sĩ tâm lý, luôn cảm thấy hành động này khiến mình bị người khác coi thành bệnh tâm thần.
Về phương diện khác, đội ngũ bác sĩ tâm lý trong nước vốn không quá hoàn thiện.
Việc trị liệu tâm lý hoàn toàn không chỉ đơn giản là bệnh nhân đến tâm sự với bác sĩ, sau đó bác sĩ nghe qua loa vài câu rồi kê đơn thuốc.
Xem đại khái nửa giờ sau.
Vương Kha hơi mệt chút.
Híp híp mắt.
Bưng ly trà đã nguội lên.
Uống một hớp lớn.
- Leng keng!
Lúc này.
Trên tầng truyền tới động tĩnh.
Vương Kha hơi kỳ quái đứng dậy, đẩy cửa ra, đi tới đầu bậc thang.
- Làm sao vậy?
Không ai đáp lại anh ta.
Vương Kha đi lên.
Sau khi đi tới tầng hai.
Đẩy cửa phòng của con gái ra, nơi này là phòng ngủ của con gái, đồng thời cũng có thể tính là phòng học của con gái.
Cửa bị đẩy ra.
Hai mắt Vương Kha chợt mở to.
Anh ta thấy con gái mình đang nằm trên giường.
Trên cổ.
Cắm một cây đao.
Mà vợ mình đang đứng ở giường, vẻ mặt mất hồn mất vía.
- Nhụy Nhụy, Nhụy Nhụy!
Vương Kha lập tức nhào tới bên giường, vết đao thật sâu đâm vào cổ con gái, cắm sâu vào, rất sâu, rất sâu.
Vương Kha muốn ôm lấy con gái đi bệnh viện.
Lúc này anh ta chỉ một suy nghĩ như vậy.
Nhưng bỗng nhiên vợ anh ta xông tới, lập tức đụng trúng anh ta.
Vương Kha ngã xuống giường.
Mắt bắt đầu phiếm hồng.
Hô lên:
- Sao lại như vậy, sao lại như vậy!
Vợ dùng tay rút dao trên cổ con gái ra, thân thể con gái còn run một cái.
- Sao lại như vậy, sao lại như vậy!
Vương Kha khàn cả giọng mà hô.
Anh ta không nghĩ ra.
Anh ta nghĩ mãi mà không rõ.
Anh ta tình nguyện loại vết thương này xuất hiện trên người bản thân anh ta, cũng không hy vọng con gái mình phải chịu tổn thương như vậy.
Vương Kha đang kêu.
Vợ thì đang thét chói tai.
Cô ấy như phát điên, một tay cầm đao một tay khác hung tợn túm lấy tóc của mình.
- A a a a a!!!!!!!!!!
Lúc này, Vương Kha không đi an ủi vợ, anh ta chậm rãi đứng lên một lần nữa, anh ta muốn ôm con gái tới bệnh viện, đi bệnh viện.
Giữa lúc anh ta khom lưng, chuẩn bị ôm con gái từ trên giường lên thì.
Tiếng bước chân của vợ bỗng nhiên tới gần.
- Phốc!
Vương Kha chỉ cảm thấy vật lạnh rất cứng rắn đâm thẳng vào thân thể mình.
Anh ta cúi đầu.
Có chút khiếp sợ mà nhìn vị trí bụng dưới của mình.
Cây đao kia.
Cây đao vừa rồi còn găm trên thân thể con gái mình kia.
Lúc này đang đâm trên người mình.
Ánh mắt vợ anh ta tràn đầy điên cuồng mà nhìn anh ta, buông tay ra, càng không ngừng thét chói tai.
- Phù phù!
Vương Kha té xuống đất.
Dựa vào bên giường.
Anh ta lại nhìn con gái nằm yên không nhúc nhích trên giường một chút.
Sau đó lại nhìn về phía người vợ trước mặt mình, đang đứng, không ngừng thống khổ thét chói tai.
- Anh... ...
Anh ta muốn nói chút gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Bỗng nhiên bệnh của vợ anh ta tái phát, hơn nữa bệnh tình còn nghiêm trọng hơn trước kia rất nhiều, trước kia cô ấy tuyệt đối không tổn thương người khác, chớ đừng nhắc tới chuyện thương tổn người nhà mình.
Anh ta vẫn cho rằng, mình có thể chữa trị tốt cho cô ấy, cho dù lúc trước khi ăn cơm, anh ta đã nhận ra vợ mình có điểm gì đó không đúng, nhưng anh ta vẫn kiên trì cho rằng như vậy.
Anh ta có thể trị khỏi cho cô ấy, rồi cô ấy cũng sẽ tốt thôi, nhất định cô ấy sẽ tốt.
Nhưng...
Trong đầu Vương Kha bắt đầu trở nên trống rỗng.
Mãi cho đến khi.
Bỗng nhiên vợ anh ta lại nhìn thẳng vào anh ta.
Ngược lại cầm lấy cái ghế bên người.
Giơ lên.
Hướng về phía Vương Kha đã té xuống đất
Điên cuồng mà đập xuống:
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Thế giới.
Vào lúc này.
Mơ hồ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận