Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 371: Ngồi không ăn bám

- Két..
Dưới màn đêm.
Cửa bị đẩy nhẹ ra.
Một bóng người rón ra rón rén từ bên trong đi ra.
Giữa lúc anh ta đang rón rén đóng cửa lại, vừa chuẩn bị xoay người đi ra ngoài thì.
Đèn cửa hiên.
Bỗng nhiên sáng.
Người đàn ông ngây người tại chỗ. Anh ta đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen, không cách nào nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, nhưng có thể nhìn ra vẻ khiếp sợ từ trong ánh mắt anh ta.
- Tách!
Châm một điếu thuốc.
Trên ghế dài trong sân ngoài căn phòng, có một người đàn ông mặc quần áo ngủ, dường như anh ta chờ đợi đã lâu.
Người đàn ông ngáp một cái, gạt bỏ tàn thuốc, nói:
- Có phải anh bị ngu không?
- Để tay lên ngực tự hỏi.
- Chính anh có thể ngủ được sao?
- Tôi có thể ngủ được sao?
- Cho nên anh lại muốn thừa dịp trời tối, khi tôi ngủ đi, len lén chạy đến…
- Có phải trong đầu anh đều là nước rửa chén không!
Luật sư An tức giận quay đầu trừng mắt liếc người đàn ông đứng sau lưng mình, nhìn cách ăn mặc trang điểm của anh ta, càng tức tới nở nụ cười, nói thẳng:
- Lại nhìn bộ dạng ăn mặc của anh đi, anh rất sợ người khác không biết anh là người không thể lộ ra ngoài sáng, nếu đụng phải cảnh sát tuần đêm trên đường, loại người như anh nhất định là đối tượng trọng điểm cần phải loại bỏ.
Đối phương tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt tràn đầy râu quai nón, lơ đễnh nói:
- Thân phận của tôi có vấn đề gì sao?
- Thân phận đương nhiên không vấn đề gì, dù sao anh cũng là người mượn xác hoàn hồn, nhưng anh đừng quên, thân phận của anh là bệnh nhân cần được bệnh viện tâm thần Thường Châu trọng điểm giám thị!
- Chuyện này không phải vấn đề của anh. Vì sao anh lại dẫn đạo để tôi tiến vào cơ thể một người bị bệnh tâm thần? Thường Châu này lớn như vậy, tôi không tin việc tìm một người mới vừa chết lại trở nên khó khăn tới như thế!
- Đây là món ăn thể nghiệm mà tôi sắp xếp cho mỗi khách hàng của tôi, ngục giam và bệnh viện tâm thần đều là nơi để trải nghiệm cuộc sống.
- Nếu có người nào cảm ngộ nhân sinh và khai thác chuyện xưa, nói không chừng sau này còn có thể làm tác giả viết sách.
- Đánh rắm.
- È hèm, biết là tốt rồi. Hiện tại anh ngoan ngoãn trở về, không ngủ được thì cứ nằm yên cho tôi. Chờ khi trời sáng tôi sẽ trực tiếp đưa anh về bệnh viện tâm thần, giúp anh bí mật chuyển viện.
- Tôi không quay về.
- Không phải anh có quyền quyết định! Anh tự ý làm trái với hợp đồng chạy ra ngoài, đây là anh sai. Hôm qua nếu không phải tôi xuất hiện đúng lúc, hiện tại đoán chừng anh đã quay về địa ngục, tắm trong chảo dầu.
- Tôi chỉ muốn gặp mẹ và con gái của tôi một lần, có thể nói mấy câu với bọn họ, cho dù không bại lộ thân phận cũng được.
- Ngu ngốc, lúc trước vì sao anh bị quỷ sai Thường Châu kia để mắt tới? Người ta đã bắt được dấu vết của anh, cũng đoán được thân phận của anh, còn xếp đặt bố cục. Kết quả anh thực sự ngu như heo, tự mình nhảy vào!
- Giúp tôi một tay.
- Xấu hổ, không giúp được.
- Không phải quỷ sai kia đã bị anh đả thương sao? Có lẽ lần này anh ta không thể nhảy ra nữa... ...
- Quỷ sai của thành phố sát vách đã tới, muốn tìm cơ hội ăn một bữa ngon. Hiện tại ở đây có người, hơi vướng tay, không phải vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không nguyện ý đối mặt với anh ta.
- Vì sao?
- Bởi vì Thường Châu có ba quỷ sai, trong đó có hai tên mỗi ngày sống mơ mơ màng màng, một người biết làm việc duy nhất đã bị tôi đả thương hôm qua. Cho nên quỷ sai thành phố sát vách đã nghĩ tới chuyện tìm cơ hội tới đây mò mẫm thử.
- Thật ra, cuộc sống trong bệnh viện tâm thần cũng không tới mức khiến kẻ khác khó có thể tiếp nhận như vậy.
- Khẳng định là nơi này tốt hơn địa ngục gấp bội.
- Nhưng tôi vẫn muốn gặp người nhà của tôi, nhất định phải gặp.
Nói xong, người đàn ông trực tiếp chạy ra phía ngoài.
Luật sư An thở dài.
- Thật cho rằng có thể bò ra từ địa ngục, bản thân đã trở thành vai chính? Còn muốn diễn tiết mục áo gấm về làng?
- Tại địa ngục.
- Các người là gia súc tầng dưới chót nhất.
- Cho dù đã trở lại dương gian, cũng đừng quên bổn phận của mình.
- Các người là... chuột chạy qua đường!
Da thịt trên tay cầm điếu thuốc của luật sư An bắt đầu chậm rãi lột xuống, lộ ra xương trắng lành lạnh. Ngay sau đó, bóng dáng luật sư An biến mất khỏi ghế dài, xuất hiện ngay sau lưng người đàn ông, bàn tay xương trắng trực tiếp đâm vào lồng ngực của đối phương.
Rất quả quyết.
Rất dứt khoát.
Thậm chí còn kéo một chuỗi ruột của đối phương ra.
Đáng tiếc, lúc này không có một nồi lẩu ở bên cạnh.
Máu người thêm thực tràng khẳng định là sẽ có mùi vị ngon hơn máu vịt cộng với thực tràng vịt.
Người đàn ông có chút không dám tin nhìn lồng ngực bị xuyên thủng của mình …
- Ngươi... ... thế nào... ... dám... ...
- Nơi này là dương gian, không phải địa ngục, cho dù tay của kẻ sai mày nhập cư trái phép tới đây làm việc có dài hơn nữa, cũng không thể quản được sinh tử của tao.
- Bốp!
Bàn tay xương trắng trực tiếp rút ra.
Người đàn ông suy sụp té quỵ trên đất.
Anh ta cảm thấy sinh cơ của mình đang từ từ trôi qua, rời khỏi thân thể mình.
Đồng thời linh hồn của anh ta cũng vì thân thể ký thác không ngừng sói mòn mà bắt đầu tiêu tán.
Lần này.
Thậm chí anh ta còn không có cơ hội trở về địa ngục.
Chỉ có thể hoàn toàn kết thúc.
- Răng rắc... ...
Người đàn ông mạnh mẽ mở mắt ra.
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt toàn thân anh ta.
Bản thân mình vẫn đang duy trì động tác đóng cửa như trước.
Phảng phất như tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mộng chớp mắt đã qua.
Quay đầu.
Anh ta nhìn thấy luật sư An trên ghế bên ngoài.
Anh ta vừa dùng ngón tay bóp tắt tàn thuốc.
Mưa khói lượn lờ.
- Nhớ kỹ, không có lần sau.
Giọng nói của luật sư An sâu kín truyền đến.
Người đàn ông hít thở sâu nhiều lần.
Một lần nữa mở cửa, đi trở lại gian nhà.
... ... ...
Sáng sớm.
Vẫn là tiểu loli ra ngoài mua bữa sáng, sữa đậu nành bánh quẩy, cô ấy còn mua ba phần.
Ba người Châu Trạch, tiểu loli cùng với Lưu Sở Vũ ngồi trước bàn tròn nhỏ, mỗi người đều nhìn phần cơm trước mặt mình.
Tiểu loli mới vừa oán giận Châu Trạch không đưa Bạch Oanh Oanh đến. Tối hôm qua cả hai người đều không thể ngủ ngon giấc, tinh thần cũng có vẻ hơi uể oải.
Cũng may, chỉ là cả đêm mà thôi, cũng không tính là chuyện lớn gì.
Lưu Sở Vũ khó khăn múc từng muỗng từng muỗng cháo trắng đưa vào miệng.
Cháo sền sệt, rất thơm.
Nhưng anh ta thực sự cảm thấy khó có thể nuốt trôi.
Anh ta lại không muốn khiến ý thức đang ngủ say trong thân thể này, cũng chính là ý thức vốn là chủ của thân thể này ra ngoài ăn cơm. Bởi vì anh ta biết ký chủ của mình vốn là một kẻ rất phong tao, anh ta không muốn bản thân mất mặt.
Chính như tối hôm qua tiểu loli không dám để Vương Nhụy chân chính ra ngoài ngủ giúp thân thể này vậy.
Tiểu loli cũng không muốn khiến bản thân mình biến thành tiểu loli ngu ngốc đáng yêu, hơn nữa bên cạnh cô ấy còn có người đàn ông là Châu Trạch, vừa nghĩ tới Vương Nhụy chân chính hô "chú Từ, ôm một cái, Nhụy Nhụy muốn ngủ", tiểu loli đã cảm thấy trong lòng lạnh lẽo một trận.
Chỉ là, điều khiến Lưu Sở Vũ cảm thấy hơi bất ngờ là.
Châu Trạch và tiểu loli ăn rất nhanh, cũng rất nhẹ nhàng, dường như bọn họ căn bản không hề chống cự chuyện ăn cơm.
- Sao mấy người có thể nuốt trôi được?
Lưu Sở Vũ hỏi.
- Người là sắt, cơm là thép, bức bách bản thân mình ăn là được rồi.
Châu Trạch nghiêm trang nói.
- Ép buộc bản thân mình ăn từng ngụm từng ngụm, cho dù lòng có chua xót cỡ nào, cũng phải nuốt nước mắt vào trong bụng, đây là cuộc sống.
Tiểu loli giả vờ tang thương nói.
Nói chung.
Không thể nào nói cho anh ta biết, hai người bọn họ có thứ như dịch hoa bỉ ngạn.
Cái đồ chơi nhỏ này dùng một ít liền ít đi một chút.
Hai người đều phải dùng thật tiết kiệm.
Làm sao có thể bỏ được mà chia sẻ cho những người khác?
Không tồn tại!
Lưu Sở Vũ như có điều suy nghĩ gật đầu.
Sau đó anh ta cầm muỗng lên liều mạng húp cháo, từng ngụm từng ngụm, ép buộc bản thân mình phải nhanh chóng nuốt xuống từng hớp từng hớp!
Giống như chiến sĩ lao tới pháp trường.
Mang theo một loại bi tráng không hiểu sao.
Ngay sau đó.
Chính là.
- Ọe!
Lưu Sở Vũ che miệng mình, cố nén.
Châu Trạch và tiểu loli cùng nhau bưng bữa sáng của mình lên, dịch vị trí, rời khỏi phòng này.
Bọn họ không muốn để bữa sáng mình đang hưởng thụ bị người kia phá hủy.
Khi hai người ăn xong bữa sáng, lại tiến vào gian phòng một lần nữa, Châu Trạch bưng kín mũi, tiểu loli nhíu nhíu mày.
Trong phòng.
Bãi nôn đầy đất.
Tản ra mùi vị hôi chua.
Cực kỳ gay mũi.
Lưu Sở Vũ phủ phục ở nơi này, sắc mặt tái nhợt, trên người rét run, mồ hôi túa đầy. Đoán chừng ngay cả mật cũng bị anh ta ọe ra rồi.
- Tôi thực sự... ... ăn không trôi... ...
Lưu Sở Vũ có chút ủy khuất nói.
- Chúng ta đều như thế. - Châu Trạch an ủi.
- Thử thêm vài lần sẽ quen thôi. Anh phải rõ ràng, thân thể con người có khả năng thích ứng vô cùng mạnh mẽ.
Tiểu loli cũng dội canh gà lên.
Lưu Sở Vũ gật đầu, ra hiệu bản thân mình đã hiểu.
Đây cũng có thể tính là.
Một loại tu hành đi.
Mình vẫn chưa tu hành đến nơi đến chốn.
- Hôm nay chúng ta tới chùa miếu nhìn xem sao? - Tiểu loli hỏi Châu Trạch.
Cô ấy còn muốn mau chóng làm tốt chuyện này, lấy được tích điểm, sau đó trở về nhà ngủ.
- Ừm.
Châu Trạch lên tiếng.
Thật ra, anh càng hiếu kỳ hơn với cái vị đã đánh bại quỷ sai như Lưu Sở Vũ. Rốt cuộc anh ta là ai? Anh luôn cảm thấy, rất có thể, người kia là một con cá lớn hơn.
Chắc chắn là ông chủ Châu không thể nghĩ tới.
Trước đây, mới không lâu trước người kia đã ăn cơm chung với bản thân mình.
Còn mời mình gọi món trong thực đơn.
Tấm thẻ bạc kia còn đang nằm trong túi tiền của mình đây này.
Lúc mấy người chuẩn bị ra cửa.
Tiểu loli theo thói quen lấy chứng nhận quỷ sai ra lật lật.
Sau đó.
Cô ấy ngây ngẩn cả người.
Cô ấy đưa tay kéo Châu Trạch đang chuẩn bị đón xe.
Nói:
- Trên chứng nhận quỷ sai có vị trí.
Lưu Sở Vũ nhìn hai người mới đi ra lại trở lại, hơi kỳ quái nói: - Làm sao vậy?
Tiểu loli đưa trang chứng nhận quỷ sai tới trước mặt Lưu Sở Vũ.
Sau đó lại lật một trang khác.
Phía trên là lệnh truy nã hai nữ quỷ.
Ngươi rất khó có thể phân biệt được đẹp xấu từ trong lệnh truy nã, bởi vì bên trong đều ghi lại dáng dấp ban đầu của vong hồn, bị ngược tới mình đầy thương tích, khẳng định không thể nào khiến mình cảm thấy đẹp mắt.
- Có vị trí? Có hai đầu ác quỷ bị tiết lộ hành tung?
Trong lòng Lưu Sở Vũ đau đớn một trận.
Vì sao lúc trước chuyện đơn giản như vậy không xuất hiện.
Kết quả “lão đại” kia vừa tới cửa, công trạng đã xuất hiện ngay?
Nếu lúc trước anh ta có thể gặp được chuyện tốt như vậy, anh ta cần gì phải làm thám tử, tìm kiếm cái tên ẩn núp kín mít kia không tha như thế? Còn khiến bản thân lâm vào tình trạng quẫn bách như hiện tại.
- Quan trọng nhất là nhìn vị trí hiện trên này, đây là hộp đêm Ám Sắc.
Tiểu loli chỉ vào địa chỉ trong lệnh truy nã, nói:
- Cả hai đều ở đó, đó là hộp đêm do hai quỷ sai còn lại của Thường Châu mở mà anh đã nói hôm qua sao?"
- Thường Châu chỉ có một hộp đêm này, hơn nữa hộp đêm này nằm dưới đất, đám người high bên trong không phân ngày đêm. Nói chung là, khách luôn đầy ắp.
Tiểu loli nhìn nhìn Châu Trạch, sau đó lại nhìn chứng nhận quỷ sai một chút.
Cảm thấy rất sai lầm.
Trước đây cô ấy cảm thấy Châu Trạch đã cá muối tới rất không tồi rồi.
Kết quả hôm nay cô ấy lại có thể đụng phải hai tên càng cực đoan hơn.
Hai tên ác quỷ nhập cư trái phép trở về.
Lại chạy đến hộp đêm hai quỷ sai như các người mở, hưng phấn một hồi.
Dù như thế, các người vẫn có thể thờ ơ.
Có người ngồi không ăn bám như vậy sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận