Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 521: Đi, đưa cô đánh nhau đi

Cũng không hiểu là vì mấy ngày này không gặp Châu Trạch, cô ấy tưởng niệm sâu sắc.
Hay là vì khi Châu Trạch trở về thân thể đã tiết lộ ra luồng khí cương thi kia, khiến thể chất của Bạch Oanh Oanh nổi lên phản ứng,
Nói chung là.
Lúc này, nữ cương thi non như có thể véo ra nước.
Trưởng thành, trưởng thành.
Cũng sẽ biết câu dẫn người.
Châu Trạch đưa tay khoác lên bả vai Bạch Oanh Oanh, Bạch Oanh Oanh rất hiểu chuyện mà nghiêng người dựa vào ngực ông chủ.
- Ôi ôi ôi, thật quá mức, quá mức.
Luật sư An đứng lên.
- Khinh thường bọn tôi là cẩu độc thân phải không?
- Không phải anh cũng có người phụ nữ mà anh yêu mến sao? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Ừm? - Luật sư An sửng sốt một chút: - Sao anh biết? Phùng Tứ nói cho anh sao? Không đúng, lúc đó tôi cũng ở đó, rõ ràng anh ta không nói chuyện này.
- Nếu ban đầu anh không yêu mến người phụ nữ kia, vậy hiện tại hẳn là anh đã ở cùng với Phùng Tứ.
- ... ... - Luật sư An.
Ánh mắt Châu Trạch quét bốn phía, Trương Yến Phong đang xử lý chuyện không ở đây, Deadpool hẳn là đang ở nhà trông tiệm, nhưng vẫn còn thiếu một người.
- Lâm Khả đâu?
Châu Trạch hỏi.
- Không tìm được. - Luật sư An lắc đầu.
- Ông chủ, chúng tôi đã tìm một vòng trong núi nhưng không tìm được cô ấy, cũng không cảm ứng được khí tức của cô ấy. Sau đó chúng tôi nhận được điện thoại của lão Trương, lão Trương nói ông chủ đang ở Từ Châu, vì thế chúng tôi lập tức tới đây tìm ông chủ, không tiếp tục nán lại nơi đó để tìm Lâm Khả nữa.
- Ừm. - Châu Trạch gật đầu: - Thói quen này rất tốt.
Mọi việc phải ưu tiên lãnh đạo.
Bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ tới lợi ích của lãnh đạo trước.
Đó mới là thuộc hạ hợp cách.
- Bên chỗ tôi có chút đầu mối có thể có liên quan tới Lâm Khả, lúc rạng sáng, tôi đụng phải một nữ quỷ sai bản địa Từ Châu, một ông lão đeo kính mát đi cùng với cô ta.
- Anh đoán xem tôi phát hiện ra gì rồi?
- Nữ quỷ kia rất xinh đẹp đúng không?
Luật sư An hỏi.
- Cũng được. - Châu Trạch suy nghĩ một chút, trả lời: - Ngực không phải rất lớn nhưng chân rất dài, đặc biệt là cô ta còn thích mặc quần da.
- Chậc chậc, vậy sao, vậy chúng ta phải làm quen một chút mới được, người thế nào, khó lắm sao?
- Nhìn cô ta một hơi mua một hộp ba con sói lớn, hẳn rất dễ cua.
Người đã từng chết một lần, lại cũng từng ở địa ngục một thời gian, chờ khi lại trở lại dương gian, thường sẽ khiến tính tình thay đổi hẳn.
Tỷ như Châu Trạch.
Đời trước Châu Trạch cần cù chăm chỉ, một lòng leo lên, nhưng đời này Châu Trạch lại trở nên lười nhác hơn nhiều.
Thật ra, thứ dễ giải phóng nhất thường là phương diện nam nữ, càng hiểu rõ đạo lý phải biết tận hưởng lạc thú trước mắt hơn.
Loại người như Trương Yến Phong.
Khi còn sống vẫn luôn ghi khắc lý tưởng và hành vi thường ngày cao quý, đồng thời phải luôn vì nhân dân phục vụ.
Dù sao cũng là số ít trong số ít.
- Vậy thì được, tôi có thể thử...
- Ông chủ? Luật sư An?
Lão đạo lặng lẽ mà giơ tay lên.
Bởi vì lão luôn cảm thấy dường như ông chủ nhà mình và luật sư An đã lạc đề vô cùng nghiêm trọng.
Không phải bọn họ nên nói chuyện đầu mối có liên quan tới Lâm Khả sao?
Tại sao lại biến thành trò chuyện về phụ nữ?
- Khụ, ừm, bên người ông lão kia có hai khôi lỗi, cơ bản có thể xác định, hai bóng đen đã xuất hiện vào đêm khi chúng ta bắt Chu Thắng Nam chính là hai khôi lỗi bên người ông lão kia.
Nghe được tin tức này.
Trong mắt Lão An dần hiện ra một vòng tinh quang.
- Anh xác định?
- Tôi xác định.
Lão An gật đầu, ngồi về tới trên ghế, hắn ta nhếch chân lên, sau đó chậm rãi nói:
- Vậy thì thú vị rồi.
Luật sư An nhìn thoáng qua Châu Trạch, cười cười, đại khái đã hiểu suy nghĩ của Châu Trạch.
Tuy nói anh ta không hỏi, nhưng anh ta có thể đoán được lần này linh hồn Châu Trạch phiêu đãng bên ngoài đã gặp rất nhiều gian khổ, vất vả lắm mới có thể lấy lại thân thể, đương nhiên phải tìm cơ hội xả giận.
Cứ xám xịt mà trở về phơi nắng như vậy.
Nghĩ thế nào cũng thấy như đang bạc đãi bản thân mình.
- Có cần tôi triệu hồi ba con quỷ sai từ vùng khác trở về không?
Luật sư An hỏi.
Cũng chính là mấy người Nguyệt Nha và Lưu Sở Vũ.
- Không cần, đối phương nếu đã có thể đi cùng quỷ sai bổn địa Từ Châu, chứng minh cho dù đối phương không nằm trong danh sách âm ty nhưng rõ ràng hắn ta có liên hệ thật sâu với người trong thể chế.
- Mấy người kia đều làm quỷ sai bên ngoài, nếu như tùy tiện rời khỏi, tiết lộ tiếng gió, ý đồ sẽ trở nên quá rõ ràng.
Thật ra.
Có chuyện Châu Trạch chưa nói.
Đó chính là nhờ phúc màn trang bức của lão Trương bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Đoán chừng hiện tại ông lão kia đã sớm bị dọa sợ đến tâm thần không yên, rất có thể sẽ lập tức rời khỏi Từ Châu.
Lại chờ thủ hạ tụ tập đủ thì quá lãng phí thời gian, Từ Châu là đầu mối giao thông then chốt, là nơi có rất nhiều đường sắt cao tốc, nếu lão già kia muốn đi, chỉ cần tùy tiện lên một chuyến tàu cao tốc, muốn ra bắc vào nam, xuôi đông xuôi tây chỉ là chuyện một nốt nhạc.
- Đi, nếu đã tìm được kẻ thù, hiển nhiên không có đạo lý nào lại không đáp lễ.
Thật ra tính cách của luật sư An có chút cẩn thận.
Nhưng đối với Châu Trạch.
Luật sư An không sợ Châu Trạch muốn làm chuyện này, anh ta chỉ sợ Châu Trạch không làm, cả ngày chỉ nằm ở nơi đó phơi nắng.
Vất vả lắm ông chủ Châu mới có thể chủ động làm một chuyện.
Luật sư An như kiểu đang nhìn đứa con ngốc nhà mình rốt cuộc cũng chịu khá lên.
Đã kích động tới sắp rơi lệ.
- Vị trí của bọn họ ở đâu? Chúng ta xác định vị trí của bọn họ trước, sau đó lại đánh cho bọn họ trở tay không kịp, nếu có quỷ sai địa phương Từ Châu ở cùng với bọn họ, vậy thì chúng ta giải quyết cả quỷ sai luôn.
- Trên mặt sáng, chuyện này chúng ta chiếm đạo lý, cho dù ngày sau âm ty có đến điều tra, chúng ta cũng không cảm thấy đuối lý chút nào.
- Ông chủ, tôi thêm Oanh Oanh, ba người chúng ta là đủ rồi.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! ! ! !
Hầu Tử lão đạo trong ngực bỗng đưa tay hô lên.
Lão đạo sợ đến run một cái.
Lập tức đưa tay muốn giấu tiểu Hầu Tử vào trong quần áo của mình.
Mày đang tìm đường chết gì vậy!
Bọn họ đi đánh nhau.
Mày kích động cây búa gì!
Hiện tại lão đạo chỉ ước gì ông chủ không nhìn thấy bản thân mình, không nhìn thấy bản thân mình...
- Đúng rồi, còn có lão đạo.
- ... ... - Lão đạo.
- Lão đạo, ông và Hầu Tử cũng đi theo đi, yên tâm, lần trước sau khi con khỉ này nuốt phân thân của Giải Trãi, nó trở nên rất dũng mãnh, muốn bảo vệ ông là chuyện không thành vấn đề.
Lão đạo có chút buồn bã mà nhìn Hầu Tử ngốc nghếch trong ngực mình.
Luôn có cảm giác khó mà tin lời luật sư An nói.
Lúc này.
Điện thoại của Châu Trạch vang lên.
Châu Trạch nhận điện thoại.
Là lão Trương gọi tới.
- Này, ông chủ, chuyện bên phía nhà ga đã xử lý xong, còn có, cảnh sát Từ Châu cũng đã hỗ trợ xác định vị trí của chiếc Porsche kia, hiện tại tôi sẽ gửi vị trí cho ông chủ.
Xuất phát từ bản năng của lão cảnh sát hình sự, trong lúc trang bức lão Trương không quên nhớ kỹ biển số xe giúp ông chủ nhà mình.
Cúp điện thoại.
Châu Trạch lại véo véo cổ.
Vỗ vỗ nữ bộc sau lưng mình.
Nói:
- Oanh Oanh à.
- Ừm.
- Đi, tôi đưa cô đi đánh nhau đi.
Hai xe taxi ngừng lại ở phòng lễ tân khách sạn Long Sơn Từ Châu.
Bố cục của khách sạn này có chút giống với làng du lịch, ở Từ Châu, nó có thể tính là khá xa hoa.
Sau khi xuống xe.
Oanh Oanh vốn muốn đi vào dưới sự dẫn đường của người hầu.
Lại phát hiện ông chủ nhà mình còn đang đứng tại chỗ.
Đưa lưng về phía cửa chính.
Ngắm nhìn phong cảnh phương xa.
Phảng phất như phong cảnh nơi này vô cùng mê người.
Khiến người khác không dời chân nổi.
Đương nhiên Oanh Oanh cũng đứng bên cạnh ông chủ, ông chủ bất động cô ấy cũng bất động.
Lão đạo lại ngồi xổm xuống bắt đầu buộc dây giày.
Dường như gương mặt lão vẫn luôn không vui vẻ.
Luật sư An là người cuối cùng xuống xe.
Thấy tình cảnh này.
Anh ta lặng lẽ vươn một ngón giữa với đám người này, sau đó ra hiệu cho người hầu đưa mình đi.
Chờ khi luật sư An đi vào rồi.
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy phong cảnh nơi này cũng không còn quá tươi đẹp nữa.
Lão đạo cũng đã cột chắc dây giày.
Mọi người cùng nhau đi vào theo.
Luật sư An mở một căn phòng kèm theo một tiểu viện có bể bơi lộ thiên, chắc chắn giá cả không rẻ.
Có đôi khi Châu Trạch cảm thấy kỳ quái thật sự.
Rõ ràng trình độ cuộc sống của luật sư An rất cao.
Vì sao có thể mê luyến cà phê quá hạn tới độ không thể kiềm chế nổi như vậy?
Có lẽ là bởi vì.
Kẻ có tiền kiểu gì cũng có một số đam mê đặc thù?
Vào phòng.
Oanh Oanh chuẩn bị cởi quần áo giúp Châu Trạch, nhưng lại bị Châu Trạch cự tuyệt, trong túi quần áo của anh còn có thẻ bài luật sư An đưa, dùng để che giấu hơi thở.
Căn cứ theo tình báo lão Trương đưa ra, cuối cùng xe của nữ quỷ sai Từ Châu đã lái vào khách sạn này.
Hiện tại mới là buổi sáng, cách buổi trưa khá dài, nhưng Châu Trạch không dám chờ đến tối mới hành động, ngộ nhỡ ông lão kia thực sự bị mới lời trang bức của lão Trương hù chạy, vậy thì có việc vui rồi.
"Lão đạo, ông và Hầu Tử cùng ra ngoài kiểm tra thử đi.
Luật sư An phân công nhiệm vụ.
Lão đạo vốn là người thường, là người duy nhất còn sống trong phòng sách, nếu xét trên mặt ý nghĩa, Hứa Thanh Lãng có thể tính là Huyền tu, trong cơ thể anh ta có khí tức năng lượng ba động.
Cũng bởi vậy, phái lão ra ngoài tra xét tình huống sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Về phần tiểu Hầu Tử.
Nó là linh hầu trời sinh, khả năng che giấu hơi thở và tra xét vốn mạnh mẽ.
Khi Tôn đại thánh trong


Tây Du Ký


ác chiến với Tê Ngưu Quái cầm vòng kim cang, các thần tiên trên bầu trời đã chỉ rõ sở trường của hắn ta, thật ra chính là trộm vặt móc túi.
Bên quân ta phái ra một con Hầu Tử, một lão đạo.
Tiếp đó.
Chính là chờ tin tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận