Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1720: Pháp thú chi giác*! (1)

(*sừng của pháp thú)
Vào lúc ý thức của chủ thể rời đi hoặc không có ở nơi này, lúc này thể xác sẽ sinh ra ý thức, từ đó sinh ra phản ứng theo bản năng của ý thức.
Châu Trạch bỗng nhiên nhíu mày, dường như là anh đã bắt được cái gì đó, trong đầu thoáng hiện lên một tia sáng, nhưng lúc muốn bắt lấy, thì làm thế nào cũng không bắt được.
- Đúng vậy, thể xác, một thứ đáng sợ, hơn nữa, lại còn là một thể xác không có chủ nhân.
Lão Trương đưa tay, sờ trên đầu Giải Trãi một chút, Giải Trãi cũng phát ra một tiếng bất mãn với lão Trương, nhưng so với lúc đối xử với Châu Trạch, thật sự là dịu dàng hơn nhiều rồi.
- Ông chủ, tôi không phải là Giải Trãi, nó, thật ra thì cũng không coi là Giải Trãi, sự hiện hữu của nó, khả năng lớn hơn là bởi vì sự căm ghét và tức giận của bản thân Giải Trãi với anh đi.
- Có thể xem là một loại oán linh, cho nên, Giải Trãi mới có thể công kích với với ông chủ anh, nó theo bản năng mà hận anh, mà việc muốn giết anh, chẳng qua chỉ là một loại thể hiện mối hận của nó mà thôi.
- Tôi có chút choáng váng. - Châu Trạch duỗi tay ôm lấy trán của mình, đồng thời làm một dấu tay tạm dừng, hỏi:
- Lão Trương, hiện tại anh có thể khống chế được Giải Trãi không?
Nếu như lúc này lão Trương còn có thể khống chế được Giải Trãi mà nói, vậy tình thế nguy khốn trước mắt có thể được giải quyết rồi.
Có câu nói, trên núi không có lão hổ, khỉ xưng đại vương đấy thôi.
Lão Trương lại lắc đầu nói:
- Ông chủ, chuyện tôi có thể làm được, cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi, trên thực tế, sợi xiềng xích này, cũng không thể nào trói buộc nó được quá lâu, điều mà tôi có thể ảnh hưởng được, cũng có giới hạn.
- Đó chính là tin không vui sao?
- Hẳn là có biện pháp, ông chủ.
Lão Trương cúi đầu xuống, nhìn Giải Trãi ở dưới người:
- Có lẽ bởi vì nguyên nhân góc độ đứng của tôi cùng khác với mấy người ông chủ các anh, cho nên, một vài chuyện, ở chỗ của rôi, rất rõ ràng, rõ ràng đến mức phải khiến cho người ta cảm thấy có chút cực kì đơn giản.
- Lúc trước, tôi cũng đã từng canh đêm ở tiệm sách, vào lúc ông chủ anh hôn mê, tôi cũng từng đi theo mấy người bọn họ trừ lệ quỷ gây rối ở nhân gian.
- Khi đó, Lâm Khả đã dạy tôi, đối phó với lệ quỷ, có hai loại phương pháp.
- Một loại là dứt khoát một đòn đập chết nó, khiến cho nó hồn phi phách tán.
- Loại còn lại chính là cởi bỏ oán niệm của nó, hóa giải chấp niệm của nó, khiến nó tự tiêu tán.
- Ông chủ, tôi cảm thấy anh có thể thử tiêu trừ oán niệm của nó đối với anh, như vậy, Giải Trãi cũng sẽ không tiếp tục công kích anh nữa.
- Trên thực tế.
- Thời gian chúng tôi tồn tại, vốn đã rất ngắn.
- Bộ thể xác này, cũng chỉ nằm trong quy tắc, là một loại hình chiếu từ trên xuống dưới, có chút giống như là nước mưa rơi xuống mặt đất, sau cùng cũng sẽ bay hơi sạch sẽ.
- Chẳng qua là, so với việc nước bốc hơi thì có lẽ là cần nhiều thời gian hơn một chút.
- Cởi bỏ oán niệm của nó đúng không?
Dưới sự giải thích cặn kẽ có thể so sánh với hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp của lão Trương, Châu Trạch bỗng nhiên có một loại cảm giác vấn đề siêu cấp khó khăn ở trước mặt mình thoáng cái đã được đơn giản hóa thành phép tính cộng trừ của học sinh lớp một.
Nhưng.
Phép cộng trừ phải làm thế nào đây?
Giải Trãi hận anh, là bởi vì nó hận Doanh câu, nguyên nhân hận Doanh câu, là bởi vì năm đó Doanh câu đã từng đánh nó, hơn nữa Doanh câu còn bẻ gãy một cái sừng của nó.
Chuyện này khiến cho hình tượng của Giải Trãi trong những năm tháng sau đó cũng như là khi ở dương gian, toàn bộ đều đã biến thành độc giác thú.
Đến sau này, mỗi lần Giải Trãi muốn ra ngoài tản bộ một vòng sau bữa cơm tối, đều có thể nhìn thấy bản thân là một con độc giác thú, tương đương với việc lại bị kích thích là làm nhục thêm một lần nữa, tương đương với việc tổn thương để lại lớn gấp n lần.
Cho nên.
Vấn đề lớn nhất là.
Cái sừng kia sao?
Nhưng có trời mới biết năm đó sau khi Thiết hàm hàm đánh gãy sừng của nó thì đã tiện tay ném đến nơi nào rồi.
Hơn nữa, vào ngay lúc này, ngay hiện tại.
Chẳng lẽ anh còn có thời gian đi tìm chiếc sừng đã mất của pháp thú sao?
Tê…
Đột nhiên.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Anh nghĩ ra rồi.
Nghĩ ra được độc giác của Giải Trãi ở nơi nào rồi!

Buổi tối Tam Á, so với ban ngày thì bớt đi chút nóng bức, lại có thêm chút phong tình của vùng nhiệt đới.
Luật sư An cùng Lưu Sở Vũ đang cùng cưỡi xe đạp đi trên con đường rợp bóng dừa và cây cao su.
Gió thổi bay tóc của bọn họ, nhìn qua, tự do thoải mái.
Sau khi đến đích, luật sư An chỉ chỉ xe đạp, nói với Lưu Sở Vũ:
- Giấu chiếc xe vào trong góc vắng người ở bên kia đi, chờ lát nữa chúng ta còn có thể đi về, đừng để bị người khác lái đi trước đấy*.
(*ở TQ có hình thức xe đạp công cộng, quét mã để sử dụng, sau khi sử dụng xong thì để ở vị trí công cộng có quy định cho những người tiếp theo)
- Làm như vậy, thật không đạo đức.
- So với những kẻ cạy khóa hay khóa xe kia thì có đạo đức hơn nhiều rồi, nói anh làm sao thì cứ làm như vậy đi, sao tôi phát hiện dạo này anh lại nói lảm nhảm nhiều như vậy chứ?
Lưu Sở Vũ chỉ có thể nghe vác hai chiếc xe đạp lên, đặt ở đằng sau vách tường.
Sau đó, luật sư An dùng thẻ đi qua cửa sắt, tiếp sau đó, lại đi vào khu vực nhà kho, sau khi kiểm tra dấu vân tay, nhấn thang máy, chằng qua là thang máy này đi xuống có chút chậm.
Trong lúc đợi thang máy đến, Lưu Sở Vũ lấy điện thoại di động ra, rất nhanh thì bên trong đã truyền ra tiếng ca hát của một cô gái, giữa chừng còn có cảm ơn máy bay của các tiểu ca ca.
- Anh thích xem phát sóng trực tiếp?
Luật sư An hơi kinh ngạc mà nhìn Lưu Sở Vũ.
Lưu Sở Vũ gật đầu một cái, nói:
- Thật ra thì, trước khi chết, ngược lại thì tôi đã muốn làm một hoạt náo viên ngoài trời, khi còn sống tôi thích thoải mái như vậy.
- Ha ha, ngược lại, thật ra thì tôi cảm thấy anh rất thích hợp đến Thế giới song song* đóng giả em gái có ciu đó.
(nguyên văn là “đại điểu manh muội” – em gái dễ thương chim to, một từ lưu hành trong cộng đồng ACGN - anime, manga, game…, ở đây chỉ các bạn nam cosplay những nhân vật nữ đáng yêu; *Nhị thứ nguyên: 1 từ trong nền văn hóa ACGN, chỉ một thế giới song song, thế giới tốt đẹp do con người tưởng tượng ra)
Bạn cần đăng nhập để bình luận