Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 731: Bộ đầu vàng chóe nhất trong lịch sử! (1)

Hứa Thanh Lãng đi xuống trước, chọn một vị trí có độ dốc không quá dựng đứng tuột xuống, luật sư An cũng đi theo sau lưng anh, chờ hai người xuống khỏi vách đá đến bên bờ sông, Hứa Thanh Lãng mới lại mở miệng nói:
- Chuyện mà kể cả tôi đều có thể nhìn ra được, anh cho rằng ông chủ không nhìn ra được sao?
- Tôi đây vì tốt cho anh ấy.
- Phần lớn công thần trước khi bị bắt thỏ chết chó săn đều nói như vậy.
- Chữa bệnh muốn thấy hiệu quả nhanh, cần phải dùng thuốc mạnh! Không có một kích của trận sương mù dày này, cậu cho rằng ông chủ có thể nhanh vào trạng thái như vậy sao?
- Tôi rất hiếu kỳ, lão An à, nếu như cuối cùng ông chủ không thể thành công, mấy vạn quân hồn này sẽ bị sương mù dày đưa đến chỗ không rõ ràng đi?
- Lương tâm của anh bị chó ăn à?
Luật sư An nhún vai:
- Ít nhất, kết cục trước mắt, vẫn là tất cả đều vui vẻ.
- Được rồi, tự anh nhìn mà làm đi. Anh cẩn thận chờ ông chủ tỉnh lại.
- Cậu không nói, tôi không nói, chỉ cần không nói rõ ra, anh ấy chắc sẽ không nói gì.
Luật sư An đột nhiên nói.
- Vì sao?
- Cậu không nhìn ra được ông chủ thay đổi rất nhiều sao? Sau chuyến đi địa ngục về, đã thay đổi rất nhiều.
- Tuy rằng theo cách nói của ông chủ, Doanh Câu đánh giết bốn phương dưới địa ngục, đánh bại nhiều pháp thân Diêm La, lại quét ngang âm ty đại quân, thoạt nhìn quả nhiên là uy phong bát diện, thế không thể đỡ.
- Nhưng điều kiện đầu tiên của mọi chuyện, thứ nhất có một vương lục ngang hàng cam tâm tình nguyện biến thành xác sống, cho Doanh Câu nuốt vào, có vậy mới dấy lên được mồi lửa kia của Doanh Câu.
- Sau đó Doanh Câu sẽ triệu hoán được thân thể mạnh nhất ban đầu của mình, lấy thiêu đốt thân thể làm cái giá để đạt được lực lượng thứ hai.
- Chính là.
- Cậu thử nghĩ xem.
- Thế gian này.
- Cậu đi tìm được vương lục ngang hàng thứ hai ở đâu?
- Huống hồ, thân thể ban đầu của Doanh Câu đã bị ép khô hết giá trị cuối cùng, tự nhiên đã tiêu tán.
- Quan trọng nhất là, bản thân Doanh Câu đã luân hồi nhiều lần như vậy, chút của cải tu dưỡng tích cóp được đã tiêu hao không còn trong trang bức, bản thân lại rơi vào ngủ say vĩnh viễn.
- Ông chủ nói nếu như có thể tìm được cách khiến Doanh Câu lại thức tinh.
- Không nói tới biện pháp này khó tìm bao nhiêu, cho dù tìm được, sau khi Doanh Câu tỉnh lại, đoán chừng cũng không có khí khái và năng lực quét ngang địa ngục như lần trước.
- Cậu hỏi có thể tìm được phương pháp khiến Doanh Câu khôi phục lại thực lực?
- Ha ha.
- Nếu quả thật có thể tìm được.
- Vậy Doanh Câu luân hồi mấy ngàn năm là đang ăn phân sao, tự anh ta lại không đi tìm sao?
- Nuôi nhiều chó như vậy rất dễ chơi sao?
Nói một hơi nhiều như vậy.
Luật sư An chép chép miệng.
- Cho nên nói, lần này ông chủ mới bằng lòng đi Vân Nam, anh ấy thật sự hơi gấp gáp, tuy rằng xem ra không có gì khác trước, nhưng về tâm tính rốt cuộc đã khác.
- Tâm tính?
Hứa Thanh Lãng có phần không hiểu.
- Đại khái vì trước đây Doanh Câu coi anh ấy là tiểu thú cưng.
- Hiện giờ Doanh Câu không xong, anh ấy định tự tích cóp chút của cải, chờ Doanh Câu tỉnh lại.
- Khiến Doanh Câu thành con mèo con của anh ấy.
“... ...” Hứa Thanh Lãng.
So sánh này.
Sao nghe quái dị vậy?
- Được rồi được rồi, không có việc gì, cho dù ông chủ đã nhìn ra, cũng sẽ không thể nói gì.
- Nhưng đây dù sao cũng là tổn thương tình cảm, chờ ngày nào đó ông chủ không cần đến anh, kết quả của anh sẽ rất thê thảm.
- Còn sớm, cho dù ông chủ làm tới tuần kiểm, cũng có thể có chỗ dùng đến tôi.
Luật sư An thò chân vào trong nước sông, hơi run run, nói:
- Nước rất lạnh.
- Cậu là rắn.
- Mau biến vảy rắn của cậu ra, mang tôi bơi qua đi.
Hứa Thanh Lãng không hề nhìn luật sư An, nhảy thẳng xuống sông bắt đầu bơi đi, luật sư An không còn cách nào, chỉ có thể cũng nhảy xuống nước.
Đợi đến khi hai người bơi sang bờ bên kia, đã đều hơi chật vật và thở gấp.
“Phù!”
Hứa Thanh Lãng giơ tay vuốt tóc mình, nhưng cảm thấy bơi sông một phen này thật sự quá thoải mái, biến đè nén hậm hực mấy ngày ở trong rừng mưa nhiệt đới này thành hư không.
Luật sư An lại đi tới bên người Châu Trạch, lúc này Oanh Oanh đang quỳ gối bên cạnh chăm sóc.
- Ông chủ không sao chứ?
Luật sư An hỏi.
- Còn chưa tỉnh lại đâu.
Oanh Oanh đáp lại.
- Ừm, chắc vấn đề không lớn, chính là thận hơi cạn kiệt mà thôi.
Nói xong.
Ánh mắt của luật sư An rơi vào trên ngực Châu Trạch.
Xoay người.
Giơ tay nhặt thứ kia lên.
- Shh... ... quá bỏng đi!
Hai tay luật sư An không ngừng tung lên.
Thẻ bài lóe lên màu vàng kia càng không ngừng lên lên xuống xuống trong lòng bàn tay, đến cuối cùng mới hoàn toàn nắm chặt được.
Trên thẻ bài chỉ vẽ một “Tỳ hưu”, nhưng tạo hình kiểu cổ xưa, rất có uy nghiêm.
- Đây là cái gì?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Chứng nhận quỷ sai đó, a không, hiện giờ phải gọi là lệnh bài bộ đầu.
Luật sư An đưa lệnh bài này cho Hứa Thanh Lãng nhìn, đồng thời cười hề hề nói:
- Quỷ sai bình thường thăng lên bộ đầu, lệnh bài này sẽ có màu đen, ông chủ chúng ta lại màu vàng, đây con mẹ nó là lần đầu tiên từ xưa đến nay đi.
- Đây mới thật sự là bộ đầu vàng chóe cao nhất mà mắt thường có thể thấy được!
Bao nhiêu khổ sở.
Tiến vào Myanmar, xuyên qua rừng mưa nhiệt đới.
Theo đuổi.
Không phải là thứ này sao.
Có thứ này.
Con đường sau này sẽ dễ đi hơn rồi, công đức và nội tình tích cóp từng tí một trong lần này, đó thật sự mạnh.
- Chờ ông chủ tỉnh lại, thân thể khôi phục rồi, khi mở cửa địa ngục ra, bên chỗ âm ty sẽ ban thưởng tấn chức bộ đầu xuống, vẫn đều là phương pháp tu luyện bình thường, âm ty đặc biệt ban cho.
- Nhưng tôi nhìn lệnh bài màu vàng này của ông chủ, nhất định sẽ ban cho một ít thứ tốt khác, dù sao đến lúc đó nhìn xem là được. Hiện giờ bản thân âm ty đều rối bòng bong, đoán chừng cũng sẽ không có thứ tốt gì thưởng xuống được.
- Nhưng nói không chừng, ông chủ lấy được chính là chứng nhận quỷ sai của Thái Sơn phủ quân lưu lại, tôi còn thật chờ mong có phải Thái Sơn phủ quân còn lưu lại bảo bối gì dành riêng cho truyền nhân của mình không.
- Đoán chừng chứng nhận quỷ sai của năm quỷ sai Lâm Khả kia chắc cũng thay đổi đi, trên đó chắc sẽ cố ý đánh dấu bộ đầu của bản thân là ai, thậm chí có khả năng cũng mang theo một chút màu vàng.
- Đi ra ngoài trang bức còn có thể lên mặt một chút, lão đại của ông đây là cá mặn vịnh Đồng La!
Nói xong.
Luật sư An lại cúi người xuống, đặt lệnh bài lên trên ngực Châu Trạch.
Mà đúng lúc này.
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Anh tỉnh.
Oanh Oanh lập tức thân thiết hỏi:
- Ông chủ, anh tỉnh rồi? Có muốn ăn thứ gì không? Hoặc uống nước? Hay ăn thứ gì đi, mới vừa rồi anh đã uống không ít nước sông rồi.
Ánh mắt của Châu Trạch còn hơi mê man.
Một phen giày vò này.
Thân thể tự nhiên cạn kiệt vĩ đại.
Nhưng mỏi mệt trong linh hồn mới khắc sâu nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận