Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1528: Chuyện thường ngày (1)

Luật sư An vừa vẽ các đường tròn ở bên trên bản đồ Thông Thành vừa cảm thấy hứng thú hỏi.
- Có chứ, tôi cũng mới biết được cách đây không lâu thôi, lúc ấy còn gặp được ở Tam Á, là một xưởng trưởng của một xưởng sản xuất đồ cho quốc doanh trước đây, năm đó cũng không nói đến vấn đề bảo vệ môi trường gì đó, xưởng xí nghiệp đều được xây dựng trong thành phố.
- Đặc biệt lại còn bắt đầu sớm nhất từ thủ đô chúng ta, cũng tương tự như vậy, không ít thành phố ở Đông bắc lại càng là kiểu có nhà máy trước rồi mới có thành phố.
- Sau đó thì sao?
- Người xưởng trưởng kia, trước khi tôi chết mấy năm thì đã quen biết rồi, lúc ấy cảm thấy anh ta choáng váng rồi, thế mà lại muốn ôm cái bát cơm sắt* này. (*chỉ công việc làm ăn ổn định, thu nhập ổn định không phải lo lắng)
- Anh nói xem, anh em công nhân anh em nông dân muốn cái bát cơm sắt này thì cũng dễ hiểu đi, anh ta cũng đã làm xưởng trưởng rồi mà vẫn còn như thế, những năm đó, tất cả mọi người đều chơi đến lên trời, mặc dù có người không chơi, thì cũng có người đặc biệt tìm đến cửa ghé thăm dạy cho anh cách chơi.
- Nhưng anh ta vẫn khăng khăng không chịu, vẫn luôn trông coi xưởng, thật ra thì lợi ích cũng không cao bao nhiêu, miễn cưỡng tự chịu trách nhiệm về chuyện lời lỗ thôi, chẳng qua lúc đó hiệu quả cũng tốt, làm sổ sách một chút, trên động dưới chạm, cũng có thể đóng gói lại được, biến thành của mình hoặc là rút ra, đều rất đơn giản.
- Anh ta vẫn mang theo công nhân cùng với người thân của công nhân cùng nhau trông coi xưởng.
- Sau đó, Chính quyền thành phố yêu cầu nhà máy phá bỏ và dời đi dời đến ngoại ô đi, ở bên kia lại lần nữa phê duyệt một mảnh đất cho anh ta, để cho anh ta tiến hành di dời nhà máy.
- Giống như bộ phim truyền hình “Danh nghĩa” được phát sóng lúc trước vậy, mang theo công nhân trong xưởng cùng nhau bảo vệ xưởng, gây xung đột bên trên, anh ta một là không muốn kiếm tiền, hai là không muốn thăng quan tiến chức, cứ như vậy mà côn đồ tiếp tục chống đỡ.
Nghe đến đó, dường như luật sư An đã hiểu rõ tình tiết phát triển tiếp theo của câu chuyện, nói:
- Vậy cũng phát triển nha.
- Còn không phải sao, mấy năm trước, bất động sản mở rộng, một khu nhà máy lớn, diện tích bao lớn nha, rất nhiều công nhân sớm đã không còn làm ở nơi đó, nhưng chỉ cần mối quan hệ vẫn còn ở đó, cũng có thể trực tiếp chia được hơn một triệu.
- Không dễ dàng.
Luật sư An ho khan một tiếng, lại nói:
- Nhưng ai biết được.
- Đúng vậy, ai biết được chứ.
- Được rồi, các ngươi cũng đừng xem phim truyền hình nữa, buổi chiều giúp tôi chạy đến hai chỗ này, xem thử có phát hiện được gì hay không.
Luật sư An đưa tay chỉ vào hai vòng trong được vẽ trên bản đồ.
Tiểu loli nghiêng người nhìn qua bản đồ một chút, gật đầu một cái, trước đó bọn họ đến Tam Á đi chơi lâu như vậy, nếu như đã trở lại, quả thật là cũng nên làm chút chuyện.
- Đúng rồi, ông chủ chạy đi đâu rồi? - Luật sư An hỏi.
- Nghe Oanh Oanh nói, đi cùng lão đạo xuống dưới thôn rồi.
- Đi về nông thôn với lão đạo? - Luật sư An sửng sốt một phen, - Đây là lại đi kích phát một tình tiết mới nữa nha, chúng ta phải gấp rút làm cho xong chuyện trước đó thôi.
- Lồi này của anh thật đúng là hài hước.
- Nghe hiểu là được rồi. - Luật sư An duỗi người, - Ở trong tiệm sách chúng ta, lão Trương thì chính là làm bảng hiệu treo ở đó, thỉnh thoảng lau chùi một chút, thậm chí còn phải tự giác chuẩn bị đèn cầy, để cho anh ấy tỏa sáng rồi lại tỏa sáng, chiếu sáng lấp lánh.
- Cứ vậy mà treo ở bên ngoài, cho dù là loại thần thú như Giải Trãi, có nhìn thấy cũng sẽ làm như không nhìn thấy mà thôi.
- Lão đạo thì sao, chính là loại hình là lúc các người không có chuyện gì làm thì ông ta cũng có thể tìm ra chút chuyện cho các người làm đó.
- Cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, cảm thấy cuộc sống không có áp lực, cảm thấy thời gian trôi qua quá nhạt nhẽo rồi, thì cứ gọi lão đạo ra ngoài dạo một vòng, thì chuyện đã tới rồi.
- Còn tôi thì sao? - Tiểu loli hỏi.
Luật sư An cố ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua tiểu loli một cái, cười nói:
- Nói thật, nếu không phải là cô mang bộ thân thể tiểu loli này, đã sớm chết được bảy tám trăm lần rồi.
Tiểu loli nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.
- Đừng có không tin, lúc trước các người không phải là cô bảy thím tám dì cả chạy đến Dung Thành người ta bắt người sao, làm thịt hết toàn bộ những người khác chỉ để lại một mình cô, đoán chừng thật sự là may mắn đi, cho nên có đôi lúc, khi hoàn dương chọn một bộ nhục thân tốt một chút cũng là một lợi thế nha.
Luật sư An nói tới chỗ này, không khỏi cau mày một cái, lúc trước khi anh ta chọn bộ nhục thân này, chỉ muốn phù hợp với khẩu vị của mình, lại không không quá để ý đến khẩu vị của đại chúng.
Haizz.
Tính sai nha tính sai rồi nha.
- Này, buổi tối tôi có đặt cua đế vương về, chờ lát nữa tôi đi lấy, mọi người có thể nếm món ngon rồi.
Hứa Thanh Lãng mặc áo sơ mi trắng vừa đi xuống lầu vừa nói.
- Wow. - Luật sư An kinh ngạc một tiếng, nói:
- Chắc là không rẻ đâu đúng không ?
Hứa Thanh Lãng nghĩ lại một chút, nói:
- Sáu, bảy ngàn đồng một con đi, hơn một trăm đồng một cân, hơn nữa số lượng còn rất ít.
Luật sư An đưa tay chọc chọc quầy bar.
Không có ý tốt mà nói:
- Ghi nợ sao?
Hứa Thanh Lãng cười “ha ha” hai tiếng,
- Ông chủ cũng đã hôn mê một năm rồi, anh cảm thấy trên sổ sách của công của chúng ta còn bao nhiêu tiền?
- Hơn nữa, trong một năm qua, quỷ không thể xuống địa ngục, tiền âm phủ cũng không kiếm được.
- Vào ngày mà lão Châu tỉnh lại ấy, hình như anh ấy còn nói muốn đi ra ngoài kiếm tiền âm phủ đi, kết quả cũng là tay không trở về thôi.
Luật sư An gật đầu một cái, đúng vậy.
Nhân viên ở những chỗ khác đều nghĩ làm sao để chiếm được lợi ích từ công ty, những đơn vị công cộng thì lại càng khỏi phải nói.
Nhưng đến phiên tiệm sách nhà mình.
Người tốt nha.
Ông chủ hôn mê một năm, chưa nói đến chuyện mọi người không giải tán.
Tiền điện nước, tiền mua thức ăn, tiền thuê nhà, đủ loại tiêu xài, tất cả đều là có ai đụng trúng thì người ấy thanh toán, cũng không cần thanh toán lại.
Trên cái thế giới này, công nhân viên ưu tú hơn nữa, cũng không gì hơn được chuyện này đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận