Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1081: Quan sai! (1)

Luật sư An trực tiếp chạy tới trước mặt Châu Trạch.
Mặt của anh ta, một nửa là hưng phấn đến vặn vẹo, một nửa là hoảng sợ đến cứng ngắc.
Xem ra chuyến đi đến Dung Thành lần này không phí công.
Luật sư An cũng đã học được chiêu đổi mặt rồi.
Hưng phấn là bởi vì cơn gió mà anh ta mong đợi, rốt cuộc cũng đã thổi rồi!
Kinh hoảng là là bởi vì, ngay cả anh ta cũng không dám xác định, ở trong trận cuồng phong bão táp này, vận mệnh của mình sẽ nghiêng về nơi nào.
- Ông chủ, rắc rối lớn, rắc rối lớn rồi!
- Luật sư An, cà phê.
Vừa vặn Oanh Oanh đã pha xong cà phê, mang tới.
Luật sư An nhận lấy ly siêu bự dành riêng cho mình,
Uống “ừng ực ừng ực” chừng mấy hơi.
Trong khoảng thời gian chờ đợi này, đoán chừng lão Trương cũng muốn trực tiếp cho gọi Giải Trãi ra đập cho luật sư An một trận luôn rồi, đừng tham ăn mà bắt người ta đợi như vậy chứ!
Đặt ly siêu bự xuống.
Luật sư An hít sâu một hơi.
Nói:
- Địa ngục rối loạn, Hoàng Tuyền Lộ bị công phá, một đám lao ra ngoài.
Châu Trạch nghe vậy, khẽ cau mày,
- Hoàng tuyền lộ?
Châu Trạch nhớ, hoàng tuyền lộ rất dài, nhưng trên hoàng tuyền lộ cũng không phải là không có quỷ sai trông chừng, là không hề thiếu quỷ sai bộ đầu, thậm chí là tuần sứ của âm ty tuần tra duy trì trật tự ở nơi đó.
Nhớ lại lúc trước, bản thân còn gặp phải một người phụ nữ tay cầm roi da, roi da kia, thật sự là cực kì sắc bén đó.
Tuy nói thỉnh thoảng địa ngục sẽ có một nhóm ác quỷ - dưới điều kiện tiên quyết là được ngầm thừa nhận trên mọi phương diện, vượt qua ải, thành công hoàn dương, nhưng như vậy cũng giống như một loại trốn tù, phía sau còn có quan sai của âm ti đuổi giết giết truy nã, thật ra thì vẫn phải dựa vào vận may.
Những khách hàng nhập cư trái phép trước đó của luật sư An, cơ bản đều là tới bằng cách đó, dù là bên trên đã có người chào hỏi rồi, nhưng có thể hoàn dương được hay không, còn phải xem vận may của chính mình.
Lần này dựa theo những gì luật sư An vừa mới nói, đây là giết quan tạo phản nha.
- Ác quỷ lần này lợi hại như vậy?
Châu Trạch hỏi.
Lần trước cũng đã trải qua một trận ác quỷ bỏ trốn, Châu Trạch còn từng đi truy bắt nữa, mỗi một con đều rất mập, tích điểm rất tốt.
Luật sư An lắc đầu một cái, rất nghiêm túc mà nói:
- Ông chủ, vấn đề ở chỗ này, mức độ nghiêm trọng cũng ở chỗ này.
- Lần này đi ra ngoài, không phải là ác quỷ, là quan sai!
Lúc này.
Trong mắt Châu Trạch cùng lão Trương đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Quan sai?
- Phúc lợi đãi ngộ của âm ti, kém tới mức này rồi sao? - Lão Trương hỏi.
- Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì?
Châu Trạch hỏi.
- Cụ thể, không biết, Phùng Tứ cũng không báo cáo được bao nhiêu, chỉ nhắc qua mấy câu, gần đây có thể là dương gian sẽ không yên ổn, bởi vì những quan sai kia, sau khi hoàn dương, điều đầu tiên nhất định là tìm cơ thể, sau đó, chính là lựa chọn phương thức ẩn giấu đi.
- Mà phương thức ẩn nấp tốt nhất.
- Chính là...
- Chứng nhận quỷ sai.
Châu Trạch thay luật sư An nói ra ba chữ cuối cùng.
- Đúng, cho nên Phùng Tứ nói với tôi, để cho chúng ta cẩn thận đề phòng một chút, sau khi hoàn dương, đám người kia không thể nào vẫn còn tụ tập chung một chỗ, nhất định sẽ chia ra để ẩn nấp.
- Mà một phần rất lớn trong số đó, có thể sẽ lựa chọn đi săn giết quỷ sai ở địa phương để lấy được thân phận hợp pháp của bọn họ, dù là tạm thời chạy không thoát khỏi điều tra của âm ti, nhưng cũng có thể tạm thời có được một điểm dừng chân hơi an toàn một chút ở dương gian.
- Đạo lý của chuyện này giống như vị ở Dung Thành lúc trước vậy.
- Sau khi giết đi một quỷ sai, lấy chứng nhận quỷ sai của người ta, giống như là lúc đầu thực hiện một loạt hành động phạm pháp, sau đó lại tẩy trắng, xoay người thì đã biến thành một quan sai.
- Phía bên âm ti, có thể sẽ truy cứu, nhưng cũng có thể là sẽ chọn mở một mắt nhắm một mắt.
- Mà, thật ra thì cũng phải xem sau đó phái bên âm ti có xảy ra hỗn loạn gì nữa hay không, có thể rảnh tay được hay không.
- Nhưng nếu Phùng Tứ đã nói đến chuyện này, vậy thì rất hiển nhiên là, ít nhất ở góc độ của Phùng Tứ, Âm Ti hỗn loạn, tạm thời còn chưa chấm dứt.
- Về chuyện vốn là quan sai, làm sao có thể dùng được chứng nhận của quỷ sai.
- Chuyện này thì không cần hỏi.
- Từ lúc bọn họ bắt đầu trốn khỏi âm ti để hoàn dương.
- Thì số mạng đã không khác luật sư An nữa rồi, giấy tờ xuất thân nhất định sẽ bị tước đoạt, trên thực tế, về bản chất không khác gì với cô hồn dã quỷ cả.
- Nếu buộc phải nói ra điểm khác biệt, thì nhất định là thực lực của đám cựu quan sai này mạnh hơn.
- Chuyện xảy ra lúc nào? - Châu Trạch hỏi.
- Ngay vào ngày thứ hai sau khi chúng ta đi Dung Thành.
Châu Trạch trầm tư một chút.
Phân phó nói:
- Trước hết, bảo ba quỷ sai ở vùng khác nhanh chóng quay về, gọi điện thoại cho Lâm Khả, bảo cô ấy cũng quay về tiệm sách ở, lão Trương, lần này, anh đến sở cảnh sát xin nghỉ trước đi, cũng ở lại đây đi.
- Há, được.
Những binh tôm tướng cá dưới tay này, tuy nói cũng không có tác dụng gì, nhưng ông chủ Châu là người đã quá quen với nghèo khổ rồi, thật vất vả vơ vét được những tài sản này, thế nhưng không nỡ tùy tùy tiện tiện vứt đi như vậy được.
- Lão An, anh phụ trách tìm kiếm trong phạm vi Thông Thành, hoặc là cũng có thể chú ý đến mấy thành phố lân cận một chút, nếu như phát hiện hành tung của những người đó, lập tức báo lại, nếu có thể ra tay, thì cứ trực tiếp ra tay bắt lại.
Luật sư An nhìn mũi chân.
Nhẹ nhàng đụng một cái.
Nói:
- Bên trong, có thể có tuần sứ.
Nói bóng gió là, có thể thần thiếp không làm nổi.
- Không phải chỉ là một tuần sứ thôi sao.
- Chỉ một… - Luật sư An.
Châu Trạch lại lật tờ báo trong tay một phen, đặt nó lên trên bàn trà.
- Bất kể như thế nào, chúng ta cũng không thể nào cứ ngồi một chỗ mơ mơ hồ hồ mà chờ đợi được, có thể chủ động một chút, thì tốt nhất là chủ động hơn một chút, phía bên Phùng Tứ không thể nào giải thích rõ ràng được, chúng ta phải tự mình tìm hiểu thôi.
Ông chủ Châu lúc này.
Thật sự có loại cảm giác lúc này không giống ngày xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận