Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1686: Xem như anh lợi hại (2)

Châu Trạch cứ đứng ngay tại chỗ.
Không lựa chọn trực tiếp chạy trốn.
Bởi vì anh có một loại dự cảm.
Ở bên trong quả cầu sấm chớp này.
Phảng phất như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh.
Giống như là một con chó sói đang phát điên vậy.
Một khi bạn bắt đầu chạy, nó sẽ ngay lập tức đuổi kịp bạn, cắn xé bạn, và nghiền nát bạn thành cát bụi!
Châu Trạch điều tiết hơi thở.
Lặng lẽ nhìn chằm chằm nó.
Sau đó.
Bước chân bắt đầu di chuyển về phía sau với biên độ nhỏ.
Quả cầu sấm chớp thế mà lại thực sự di chuyển về phía trước theo cách tương tự.
Châu Trạch từ từ cúi người xuống.
Quả cầu sấm chớp thế mà lại cũng bắt đầu hạ từ từ hạ thấp xuống.
Giống như là một người thợ săn, đang đùa giỡn con mồi của mình vậy.
Về phần hiện tại ai là thợ săn ai là con mồi, thực sự liếc nhìn qua là đã thấy ngay rồi.
Trên trán.
Đã có mồ hôi đang thấm ra.
Châu Trạch mím môi một cái.
Ánh mắt không ngừng quét qua khắp bốn phía.
Đời trước khi làm bác sĩ, quả thật là Châu Trạch đã từng cứu chữa cho một người bị sét đánh.
Nhưng đó chẳng qua chỉ là một người đi lướt qua sân khấu mà thôi, lúc đưa người tới, đã chết rồi.
Nhìn thấy Châu Trạch bất động.
Quả cầu sấm sét kia bắt đầu chủ động đến gần Châu Trạch.
Châu Trạch tiếp tục giữ bất động.
Quả cầu tia chớp dứt khoát trôi nổi đến trước mặt của Châu Trạch.
Cách mặt của Châu Trạch.
Khoảng cách chỉ không tới mười cen-ti-met.
Đây không phải là quả cầu lửa, bạn không cảm giác được nhiệt độ.
Đây cũng không phải là quả cầu ánh sáng, cho dù nó đã ở ngay trước mặt bạn, bạn cũng không cảm thấy quá nhức mắt.
Châu Trạch theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Đối mặt quả cầu điện đang ép tới gần mình.
Chậm rãi mở miệng nói:
- Chúng ta, có thể nói chuyện một chút hay không?
- Ầm!
Nổ!

Gương mặt của Từ Nhạc, đối với y tá nhỏ mới vừa ra đời vừa đi làm được không lâu mà nói, đúng là có một chút sức ảnh hưởng.
Nhưng cho dù gương mặt có anh tuấn hơn nữa, dung nhan có khoa trương hơn nữa.
Lúc đối mặt với quả cầu sấm sét này.
Cũng chỉ có thể vứt ánh mắt quyến rũ cho người mù nhìn mà thôi.
Nó nổ.
Vào ngay lúc ông chủ Châu nói “chúng ta nói chuyện một chút”.
Nó không để ý một chút nào.
Thậm chí còn khinh bỉ mặt mũi của anh đấy.
Ông chủ Châu đã không phải lần đầu tiên bị sét đánh.
Thật ra thì đã coi như là tích lũy được kinh nghiệm bị sét đánh rất phong phú rồi.
Nhưng phần kinh nghiệm này cũng không có tác dụng gì.
Lại không phải là đi kiểm tra, cũng không phải là đi xem mắt.
Tỷ như, lần này bạn bị trúng đạn nhưng không bắn trúng vị trí yếu hại quan trọng, và được cấp cứu lại được.
Chuyện này cũng không gia tăng xác suất lần sau khi bị thương bạn sẽ lại may mắn sống sót.
Lúc quả cầu sấm sét phát nổ.
Cảm giác.
Là như thế này:
Được lắm nha, cảm giác như cuộc sống đã đạt đến đỉnh cao.
Đúng là loại cảm giác này.
Ngược lại cũng không phải là nói ông chủ Châu thích chịu ngược.
Mà là khi dòng điện mạnh mẽ đột ngột đánh bất ngờ qua toàn thân bạn trong một khoảng thời gian ngắn.
Loại cảm giác kích thích phảng phất như mỗi một tế bào trên toàn thân của bạn đều bắt đầu hưng phấn như thế này, hóa thành từng cảm xúc phản hồi lại, bắt đầu điên cuồng đánh thẳng vào thần kinh trung ương của bạn.
Đây mới là giải trí đến chết theo nghĩa đen.
Tựa như thủy triều biển khơi điên cuồng đánh thẳng vào đê điều ở bên trong nội tâm của bạn.
Giống như là đang quay phim truyền hình máu chó vậy.
Không đúng.
Là vào giờ khắc này.
Châu Trạch thật lòng muốn nói lời xin lỗi với những biên kịch và đạo diễn của phim truyền hình máu chó – những người mà trước đó anh đã từng khinh bỉ qua.
Bởi vì trong nháy mắt khi anh bị nổ bay kia.
Quả thật là trong đầu có thể kịp thời xuất hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Đoán chừng, xác suất cao là những vị đạo diễn kia đều đã từng bị nổ bay hoặc là bị giật điện rồi.
Người ta tái hiện lại.
Mới thật sự là chân thực.
Cũng có thể bởi vì dòng điện mãnh liệt khiến cho vỏ đại não vận hành với một loại tốc độ gần như là điên cuồng.
Tóm lại.
Châu Trạch nhìn thấy rất nhiều rất nhiều hình ảnh lúc trước.
Ngược lại cũng không có loại phong cách kiểu bắt đầu từ khi được mẹ ôm trong ngực.
Anh trong đó.
Hoặc là đang ngồi ở bên cạnh bàn mà dùng cơm, hoặc là đang nằm ở trên ghế sô pha xem báo hoặc là cầm rượu Bỉ Ngạn Hoa mà cười giống như một kẻ ngu si.
- Phốc!
Sau đoạn hình ảnh rất dài.
Châu Trạch cảm giác thân thể của mình rơi ở trên mặt đất.
Nhưng lúc này, mặt đất lót gạch men cứng rắn này lại mềm mại giống như là một đám bông vải vậy, thậm chí còn mang theo sức so dãn cực kì mạnh.
Sau khi rơi xuống.
Châu Trạch cảm giác mình lại bị bắn ra.
Cái loại cảm giác thả bay bản thân, hết sức bay lượn như thế này.
Thật sự là khiến người ta say mê và hưởng thụ.
Phiêu lãng theo gió, tự do là phương hướng, theo đuổi sức mạnh của sấm và chớp.
Nhưng một khắc sau đó.
Châu Trạch tỉnh táo lại ngay lập tức.
Anh quay đầu lại.
Nhìn về bên dưới người mình.
Anh nhìn thấy thân thể của mình đang nằm ở bên dưới.
Tôi đệt!
Lúc này, thực sự chỉ có lời thô tục mới có thể biểu đạt ra được tâm trạng của anh hiện tại.
Cũng may, kinh nghiệm bị sét đánh là vô dụng, nhưng kinh nghiệm tá thi hoàn hồn thì vẫn ở đó.
Cho nên.
Vào lúc này.
Ông chủ Châu bắt đầu bay ngược gió mà trở về.
Anh phải trở về bên trong thân thể của mình.
Phải đi về.
Phải đi về.
Phải đi về!
...
- Tít… tít… tít… tít… tít…
- Tíc... Tíc tíc tíc... Tíc tíc tíc tíc tíc... Tíc tíc tíc tíc tíc tíc...
- Nhịp tim của bệnh nhân bắt đầu khôi phục!
- Sạc điện, tránh ra!
- Phốc!
Lúc ông chủ Châu mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là mình đã lên thiên đường…
Sau đó kinh nghiệm cuộc sống phong phú đã lập tức loại bỏ sự ngây thơ ảo tưởng đó.
Đáng chết.
Trên cái thế giới này, căn bản cũng không có thiên đường.
Sau đó.
Dường như lỗ tay nhận được một vài tiếng động.
- Phốc!
Tầm mắt chao đảo, tiếng động ở bên lỗ tai lại loạn thành một nùi.
Ông chủ Châu bây giờ liền cảm giác bản thân giống như một con Cá mặn nằm ở trên thớt..
Đang bị người ta tùy ý giày vò.
Chính anh cũng lười đi giãy dụa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận