Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1039: Anh cái đồ phế vật này (2)

Đây là một ấn kỳ đồ đằng.
Không có oán niệm cùng khí tức nguyền rủa của cương thi.
Thứ đó.
Là một loại uy áp đường đường chính chính!
Trên trán luật sư An ngưng tụ ra một tia nhẹ nhàng của phái nữ.
Có điểm giống Lý Ngọc Cương khi trang điểm.
Anh ta vẫn quỳ một chân dưới đất như trước.
Nhưng trong mắt Châu Trạch cùng với những người đang ở đây lúc này.
Giờ khắc này.
Thân thể của anh ta không ngừng giương cao giương cao rồi lại báo cáo.
Mãi cho đến một độ cao khiến cho người ta không thể không ngước nhìn!
- Trấn!
- Ầm!
Châu Trạch chỉ cảm giác được sát khí quanh người mình bỗng nhiên ngưng trệ.
Lảo đảo tiến về trước mấy bước.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Hai chân Châu Trạch quỳ trên đất.
Đập ra một cái hố sâu.
- Trấn!
Lúc từ ‘Trấn’ thứ hai được thốt ra.
Da thịt trên người Châu Trạch bắt đầu nứt nẻ.
Áp lực kinh khủng đến từ khắp bốn phương tám hướng.
Giống như là muốn trực tiếp xé nát anh vậy.
- Grào!
Châu Trạch rống giận cưỡng ép bò dậy.
Luật sư An ở trước mặt.
Giống như thánh thần đứng ở trên bậc cao.
Mang theo uy nghiêm bất khả xâm phạm!
Sau lưng anh ta.
Dường như có một bóng dáng tôn quý, đang hỗ trợ cho anh ta.
Loại “tôn quý” này, vượt ra khỏi giới hạn của “tài sản”, cũng hoàn toàn phá vỡ những ràng buộc của “địa vị”, chỉ cần biết là lúc bóng dáng này đứng ở nơi này.
Tất cả mọi thứ chung quanh.
Đều tự động trở nên nhỏ nhặt đến không đáng kể!
Tất cả những người có can đảm dám phản kháng.
Đều sẽ trở thành đối tượng bị tiêu diệt.
Tự khắc bị chôn vùi vào cát bụi của lịch sử.
- Cô ăn gian! Cô gian lận!
- Cô nghĩ hay quá ha!
- Nghĩ đẹp quá nhỉ!
- Cô có bối phận gì.
- Anh ta có bối phận gì!
- Cô như thế này...
Nửa gương mặt trực tiếp hét to.
Nhưng rất nhanh.
Anh ta lại sững sờ.
Lập trường của mình…
- Ha ha ha, tiểu tử, nhận mệnh đi, nhận mệnh đi, anh không gánh nổi, đến bây giờ anh còn không biết anh đang chiến đấu với ai sao, cô ấy không muốn giết chết anh, anh còn không nhìn ra sao?
- Lúc này, anh còn ngượng ngùng gì nữa chứ!
- Buông tha đi.
- Cùng trầm luân theo tôi.
- Đi theo bước tiến của tôi.
- Ha ha ha ha.
- Ít nhất tôi đã từng phản kháng.
- Ít nhất tôi đã từng thành công.
- Anh thì sao,
- Ha ha ha ha ha...
- Rống!
Châu Trạch vẫn không cúi đầu xuống.
Tiếp tục cứng đối cứng với cỗ áp lực kinh khủng này.
Da thịt trên người bắt đầu toát ra.
Bắt đầu có máu tươi không ngừng chảy tràn ra.
Cả người.
Trực tiếp biến thành một người máu.
Anh vẫn không gọi thiết hàm hàm.
Thiết hàm hàm cũng không có bất kì biểu hiện gì.
Nhưng Châu Trạch lại tiếp tục lì lơm mà gánh chịu như vậy, răng nanh ma sát đến mức cọ ra tia lửa, vẫn ngẩng cao đầu của mình như trước.
Nửa gương mặt lại trầm mặc.
Mắng:
- Anh cái tên ngu si này!
- Anh cái tên phế vật này!
- Anh cái đồ ngu xuẩn này!
- Anh…
- Anh như vậy…
- Không phải đánh như vậy, nếu anh như vậy…

Vào giờ phút này, tất cả những chuyện ở bên ngoài, Oanh Oanh đều không còn lòng dạ quan tâm đến nữa, cô ấy có thể cảm giác được một cách rõ ràng, có một ý thức kinh khủng, đang từng tấc từng tấc một kiểm soát lấy thân thể của cô ấy.
Một khi thân thể của cô ấy bị đối phương hoàn toàn khống chế, thì thứ mà cô ấy sẽ phải đối mặt, chính là kết cuộc của cô ấy.
Cô ấy sẽ bị xóa đi.
Giống như là dùng khăn lau bảng để xóa đi chữ viết ở trên bảng đen vậy.
Sạch sẽ, tầm thường, chuyện đương nhiên…
Giống như cho tới hiện tại Bạch Oanh Oanh cô ấy đều chưa từng xuất hiện ở trên thế giới này vậy.
Hình ảnh ở nơi sâu trong trí nhớ, bắt đầu dần dần xuất hiện.
Giống như độc thoại vào thời khắc cuối cùng của nhân sinh.
Ngụ ý lật sang trang trước khi kết thúc.
Trong này.
Đoạn thời gian dài nhất đồng thời cũng là ngắn ngủi nhất.
Là một đoạn năm tháng đen tối.
Nói nó rất dài, bởi vì đoạn thời gian đó kéo dài đến hai trăm năm.
Nói nó ngắn ngủi, bởi vì nó chỉ có vài lần tỉnh giấc trong chốc lát.
Ngủ say, ngủ say, ngủ say.
Thỉnh thoảng Bạch phu nhân sẽ xuất hiện mấy lần.
Tự mình nói chuyện vài lần.
Tự nói với bản thân bên ngoài đã như thế nào rồi.
Bạch phu nhân đã nói với cô ấy rất nhiều thứ.
Nói về cuộc sống hiện tại.
Nói về cuộc sống đã qua.
Đương nhiên.
Cũng giống như những đôi bạn thân bình thường khác.
Cũng nói về chuyện đàn ông với cô ấy.
Giống như là từng tia sáng, mang đến hy vọng cho cô ấy lúc cô ấy ở trong bóng tối, vào lúc đó, bản thân đang ngủ say ở trong quan tài, thật ra thì khát vọng trong nội tâm, chính là vào một khắc nào đó mà bản thân cũng không biết là bao giờ, phu nhân nhà mình sẽ lại xuất hiện lần nữa.
Mặc dù, sau đó, sự thật đã chứng minh, thứ Bạch phu nhân đã cho cô ấy, là một giấc mộng được dệt nên bằng những lời nói dối.
Đại gia khuê tú.
Dìm lồng heo.
Phản bội cùng ái tình.
Bi tráng nhưng tốt đẹp, rực rỡ nhưng thê lương.
Chẳng qua là sau đó Oanh Oanh cũng biết.
Đây không phải do Bạch phu nhân cố ý đang gạt cô ấy.
Giấc mộng này.
Thậm chí không phải là cố ý dệt nên cho Bạch Oanh Oanh cô ấy.
Cũng chỉ là Bạch phu nhân dệt cho chính bản thân bà.
Hận nước thù nhà, quá nặng, quá sâu, nghĩa phụ chết thảm, chết ở dưới hàm răng của mình, cũng là một vết hằn sâu khó có thể nhìn lại được.
Đạo lý giống như là người sống thích cho mình dệt cho bản thân một quá khứ tốt đẹp và huy hoàng.
Người chết.
Thông thường sẽ thích lừa gạt mình bằng một nguyên nhân cái chết mà bản thân tự cho là khá hơn một chút.
Sau khi bóng tối vừa kéo dài lại vừa ngắn ngủi qua đi.
Trời đã sáng.
Oanh Oanh nhìn thấy lần đầu tiên mình gặp ông chủ.
Anh ôm cô ấy từ trong quan tài ra.
Hai tay của anh đặt ở bên hông Oanh Oanh.
Cô ấy có thể cảm giác được sự nhẹ nhàng của anh lúc đó.
Dường như việc anh ôm cô.
Giống như là ôm một một báu vật vậy.
Sau đó, ở trong tiệm sách, cô đưa đầu lưỡi khuấy trong ly trà của anh, lại lén lén lút lút sắp xếp làm như không có gì phát sinh cả.
Cô ấy không biết được tại sao bản thân lại làm như vậy.
Chẳng qua là cảm thấy thú vị.
Chẳng qua là cảm thấy vui vẻ.
Sau đó.
Cô ấy nhìn thấy hình ảnh mình bị ông chủ dùng móng tay tóm đến mức gào thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận