Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 893: Luật sư An trở về (1)

Nếu quả như thật là bởi vì người tài trợ cự tuyệt mua điện thoại di động cho cậu ta mà cậu ta mới nhảy lầu, cái tin tức này, tuyệt đối sẽ đưa tới sóng to gió lớn trong xã hội.
Bất kể dư luận nghiêng về phương diện nào, cũng sẽ khiến cho cuộc sống của người trong cuộc bị ảnh hưởng rất lớn.
Nỗi sợ đó không phải xuất phát từ góc độ quỷ sai của tiệm sách, lão Trương thân là cảnh sát cũng không hy vọng tâm lý của kiểu người giống như Lão Đạo lại bị tổn thương gì.
Tiểu Loli lúc này từ trên lầu đi xuống, trong tay cô ấy còn cầm một đống quần áo, hẳn là quần áo bẩn của thằng bé trai.
Thấy lão Trương cũng ở đây, giống như là đang nói chuyện, cô ấy không để lộ ra hứng thú đặc biệt gì, trực tiếp đến phòng vệ sinh tìm máy giặt quần áo.
Vào lúc này Oanh Oanh vừa ủi tờ báo xong đưa cho Chu Trạch, báo có mấy phần, một phần là báo chí địa phương, còn lại đều là báo chí quốc tế.
Kết quả, đặt ở trang đầu của tờ báo địa phương, lại chính là - Đại học Thông Thành hôm qua phát sinh vụ án học sinh nhảy lầu tự sát!
Hiếm thấy, tốc độ phản ứng của báo chí có thể nhanh như vậy.
Châu Trạch có chút chán ngán mà khép tờ báo lại, cầm lấy nước trà mà Oanh Oanh vừa bưng lên, sau đó nhíu mày một cái, suy nghĩ tới bản thân sau khi uống nước xong còn phải để cho Oanh Oanh dùng khăn tay lau miệng lau cằm giống như một đứa bé như thế, lại không muốn uống rồi.
Lúc này, điện thoại di động của Lão đạo reo lên, lại là từ một dãy số không biết.
Lão Đạo nghe điện thoại, không mở loa ngoài, nhưng giọng của người phụ nữ ở đầu bên kia của điện thoại cho dù không mở loa ngoài cũng đã hoàn toàn “nổ tung” ra:
- Chính ông phải chịu thiên đao chứ, ông là một Vương Bát Đản trời diệt! Tại sao ông không cho Thành tử nhà chúng tôi tiền, tại sao không cho chứ! Ông tài trợ nó lên tới Đại học, kết quả bỗng nhiên không trả tiền nữa, đây là cái đạo lí gì chứ!!!!!!
- Bây giờ Thành tử chết rồi, đều là ông hại chết, đều là ông hại chết đấy! Tên khốn nhà mày, mày là cái thứ vô nhân tính, Thành tử nhà chúng tao bây giờ mới bao lớn chứ, mới bây lớn thôi, bây giờ không còn người, không có người nữa! Mày chờ đó, tao muốn kiện mày, tao muốn đến tòa án kiện mày, tao cũng không tin, trên đời này cũng không có vương pháp, không có công lý!!!!!!
Lão Đạo dập điện thoại, nhưng tiếng hét khàn cả giọng của người phụ nữ lại như vẫn quanh quẩn không dứt bên tai, giống như vẫn còn đang không ngừng vang vọng khắp tiệm sách, bầu không khí của tiệm sách, lập tức hạ xuống điểm đóng băng, một loại bầu không khí bị đè nén, đang từ từ tràn ra.
Hai tay của Lão Đạo ôm lấy mặt mình, dùng sức xoa, giống như là đang ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Ngón tay của Châu Trạch thì lại đang di chuyển nhè nhẹ ở trên bàn trà, lại vẽ nên từng đại hoa văn.
Lão Trương cũng phải liếm môi một cái,
Chỉ là,
Khi ánh mắt của hắn quét về phía Châu Trạch, lại không tự giác giật nảy mình.
Ánh mắt của Châu Trạch, rất lạnh, vô cùng lạnh;
Bình thường mà nói,
Lúc ông chủ nhà mình đang nằm ở trên cái sô pha ở vị trí bên cạnh cửa sổ kia cầm lấy tờ báo, là thời điểm thoải mái và lười biếng nhất, giống như là một con mèo cưng vậy, đang được vuốt lông, đôi mắt đều có thể thoải mái đến nheo lại.
Nhưng hiện tại, bất luận là xuất phát từ kinh nghiệm trước kia làm cảnh sát hay là từ hiểu biết đối với mọi người trong tiệm sách mà nói, Lão Trương hiểu rõ, ông chủ nhà mình lần này động sát ý.
Thường nói, con người sẽ thay đổi.
Lão Trương không biết được có phải là bởi vì một loạt sự kiện, thúc đẩy tính cách của ông chủ bắt đầu phát sinh biến hóa hay không, hay là dựa theo lúc trước luật sư An đã nói vậy, tính cách của ông chủ cùng với tính cách của nhân vật kinh khủng đang tồn tại ở bên trong cơ thể kia, đang tiến hành ảnh hưởng lẫn nhau.
Tóm lại, Châu Trạch so với người lúc đầu mà ông biết, thật sự thay đổi rất lớn, trở nên, càng ngày càng sát phạt quyết đoán, bình thường không nhìn ra được cái gì, lúc thật sự gặp chuyện như thế này, cảm giác tức giận kia thật sự không chút do dự đã bạo phát ra.
Ngón tay Châu Trạch khẽ run lên.
- Biu!
Một đạo tia chớp màu xám trong nháy mắt phóng tới bàn trà ở trước mặt Châu Trạch, vểnh cái mông lên, lắc lư.
Lắc lư.
Lại lắc lư.
Hoa Hồ Điêu xem như là kẻ trôi qua ngày hôm nay thoải mái nhất, người khác hoặc là trên người bị thương hoặc là trong lòng bị thương, nhưng chỉ có nó cả ngày trừ ngủ vẫn là ngủ.
Đương nhiên, trước tiên cần phải bài trừ ám ảnh có khả năng bị bạo cúc hoa bất cứ lúc nào.
Kỳ thật.
Trước đó lúc giao thủ cùng với lão đầu và cảnh sát Trần ở bên bệnh viện, Hoa Hồ Điêu ra sức, nhưng phương thức ra sức của nó cũng vỏn vẹn là lướt qua liền thôi, cũng không thật sự ra sức bán mạng.
Khi đó Châu Trạch cũng không thật sự cưỡng cầu nó đi liều mạng, bởi vì Châu Trạch hiểu rõ, ký do Hoa Hồ Điêu nghe mệnh lệnh của anh, là bởi vì nó sợ đau.
Nếu như cưỡng ép nó đi liều mạng, nó bị lão đầu cùng với cảnh sát Trần đánh, dù sao cũng đều là đau, dù sao cũng phải chịu khổ, nó sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?
Đoán chừng, khả năng rất lớn là nó sẽ trực tiếp phản bội đi.
Dù sao, Châu Trạch mới là kẻ mà nó hận nhất, đột ngột cưỡng ép lôi nó từ chỗ “ngủ đông” ra.
Đừng nhìn là nó mạnh như vậy, nhưng tâm nhãn, thế nhưng lại nhỏ hơn đấy, lúc ở bên trong hang đất khi ấy, thiếu chút nữa tiệm sách bị nó toàn diệt.
- Ông chủ.
Lão Trương lập tức đi tới bên cạnh ghế sô pha, muốn nói gì đó, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Dù sao, bất luận là ai gặp phải loại chuyện như thế này, chắc chắn đều rất tức giận.
Người bình thường tức giận còn chưa tính, nhưng vấn đề là, người bình thường ở bên trong tiệm sách thực sự là quá ít quá ít.
Từ sau khi Hứa Thanh Lãng dung hợp với một bộ phận của Hải Thần, đã không thể xem như người bình thường chân chính nữa.
Mà người sống đơn thuần còn sót lại của tiệm sách là Lão Đạo, có chút giống nữ sinh ở trong lớp xây dựng, vẫn là kiểu bị khi dễ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận