Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 255: Bản thân mình… 80 năm trước! (1)

Tủ sắt kiên cố lại to lớn.
Cứ đột ngột bị phá ra một cái động như vậy.
Nhiệt độ bốn phía cũng bắt đầu nhanh chóng hạ thấp.
Bàn tay gầy guộc chỉ còn mỗi xương trắng kia.
Cách ông già đang ôm tủ sắt không quá 2dm.
Lão già ấy ngẩng đầu nhìn bàn tay chỉ còn lại xương trắng kia, vẻ mặt của ông ta hơi co quắp, dường như không còn tình cảm mãnh liệt hay sự bốc đồng như khi diễn thuyết lúc trước, nửa người dưới của ông ta đang run khẽ, nếu không phải thân thể của ông ta đang tựa vào tủ sắt, miễn cưỡng có thể duy trì sự cân đối, có thể hiện tại ông ta đã xụi lơ trên mặt đất.
Bởi vì ông ta cách bàn tay chỉ còn xương trắng kia là gần nhất.
Cho nên cảm xúc của ông ta cũng sâu nhất.
Nhất là mới vừa rồi.
Ông ta tinh tường cảm giác được chiếc tủ sắt vốn kiên cố không gì sánh được, đủ để ngăn chặn rất nhiều cú đánh mạnh bạo, dường như chỉ trong phút chốc đã hóa thành bánh bích quy mà đám quân đội vẫn hay ăn, biến thành một thứ mềm yếu tới như thế.
Đám người còn đang hát quân ca ở đây lúc trước cũng đồng loạt im lặng, bọn họ vừa cảm thấy không biết phải làm sao, vừa cảm thấy hơi sợ hãi.
Đây là thứ mà bọn họ đang nghiên cứu, ngày thường, bọn họ mới là phía khiến đối phương cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng hiện tại thân phận đã thay đổi, khiến bọn họ nhất thời khó có thể tiếp nhận được.
Không đúng.
Không phải là không cách nào tiếp nhận.
Mà là không thể nào quen được.
- Ken két... ... Ken két... ... Ken két... ...
Chiếc chốt lớn của tủ lạnh cũng vỡ vụn ngay lúc này.
Cau đó.
Cửa tủ lạnh chậm rãi bị đẩy ra.
Thân thể của lão già kia cũng té trên mặt đất, lão ta rất muốn giữ tư thế đứng vững thế nhưng lão lại xụi lơ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phương hướng tủ lạnh.
Trong tủ lạnh.
Là một cỗ thi thể.
Một cỗ thi thể bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng.
Nửa đầu lâu của thi thể này đã biến mất, giống hệt như bị cắt bỏ nguyên cả khối, vị trí vết thương còn bén ngọt một cách kỳ lạ, thậm chí còn lộ ra tia sáng quỷ dị.
Nửa bên mặt còn lại có một con mắt đang nhắm chặt, không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy nó muốn mở ra, còn có một khe nứt lớn kéo dài từ đầu cho tới dưới thân, giống hệt như có người từng đào ra một con mương trên thân thể này vậy.
Nơi ngực trái có một lỗ hổng to lớn, chính là loại vết thương xuyên thấu mà từ đầu bên này có thể nhìn thấy được đầu bên kia, còn có thể thấy được rõ ràng xương sườn bên trong.
Vị trí tứ chi của thi thể này có nơi thì có một ít da thịt bao trùm, có nơi thì chỉ có xương trắng lòi ra, khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Mà cảm giác khắc sâu nhất khi nhìn vào thi thể này chính là cốt cách của nó, phảng phất như ngọc thạch, mang theo một loại êm dịu thông thấu, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Tất cả người mặc áo blu trắng ở đây đều là “nhà nghiên cứu” thực nghiệm cơ thể sống, bọn họ đã tự bào chế không biết bao nhiêu thực nghiệm cực kỳ bi thảm, đương nhiên nhận tri đối với cực hạn của sinh mạng đã sớm vượt xa người bình thường!
Đây là một người đã chết đến mức không thể chết thêm.
Anh ta không thể còn sống được, cũng không có lý do gì để có thể tiếp tục sống sót.
Thế nhưng trong tủ sắt này lại chỉ có một người.
Cho nên người đã đập vào tủ sắt lúc trước, ngoại trừ anh ta ra còn có thể là ai nữa?
Thêm nữa.
Tay của anh ta đã xuyên qua chiếc tủ sắt dày rộng này.
Ngay lúc mọi người đang hát vang ở nơi đây.
Ngay khi mọi người nơi này vui mừng nhất.
Anh ta lại có thể trắng trợn tạt một chậu nước lạnh lên người mọi người, vẽ lên một dấu chấm hết cho nhạc khúc này.
Thi thể không nhúc nhích đứng ở nơi đó.
Vẫn duy trì tư thế tay giơ lên một nửa.
Mà sau khi cửa tủ sắt từ từ mở ra.
Anh ta chưa từng động đậy lấy một lần.
Anh ta an tĩnh hệt như một tác phẩm nghệ thuật, mang theo vẻ tuyệt đẹp, thậm chí còn tạo nên cảm giác tươi đẹp như Venus cụt tay.
Lão già ngã ngồi dưới đất còn chưa tỉnh hồn thấy tình cảnh này, lại giơ hai cánh tay của mình lên, dùng tiếng Nhật hô to cái gì đó. Ông ta vẫn hưng phấn như trước, vẫn đang nhảy nhót như trước, vẫn đang lạc quan như trước.
Có lẽ.
Trong mỗi đoàn đội đều cần có người như vậy tồn tại, từ đó mới có thể gắn kết tinh thần của những người còn lại trong đội ngũ.
Nhưng lần này.
Ông ta còn chưa kịp lây nhiễm cho những đồng nghiệp khác.
Bàn tay toàn xương trắng vốn không nhúc nhích kia đột nhiên rơi xuống.
Dường như nó cảm thấy ông ta quá ồn ào.
Rất tự nhiên hạ xuống.
Muốn ngăn cản không cho ông ta lải nhải nữa.
Hoặc cũng có thể như một trưởng bối quan tâm ưu ái.
Muốn.
Sờ sờ đầu của hậu bối.
Đây là cái xoa đầu từ ái.
Vì thế lão già kia không sợ, bởi vì động tác của thi thể rất chậm, thậm chí ông ta còn có thể cảm nhận được một tâm tình rất ôn nhu.
Ông ta càng thêm hưng phấn.
Ông ta càng thêm tin tưởng đây là đại thần Amaterasu ban thần tích cho Đế quốc Nhật Bản, là cơ hội để Đế quốc Nhật Bản có thể xưng bá. Mà ông ta chính là người chứng kiến và phát hiện thần tích này.
Tên của ông ta.
Đã được định sẽ được khắc sâu ở vị trí dễ thấy nhất trên đền thờ Nhật Bản ngày sau!
Ở nơi này.
Làm loại nghiên cứu này.
Có lẽ một số người còn chưa phát hiện ra.
Thật ra nội tâm và tính cách của bọn họ đã sớm bị bóp méo.
Cũng tỷ như lão già lúc này.
Sau khi vượt qua sự sợ hãi lúc ban đầu.
Đáy lòng của ông ta đã bị cảm xúc mừng như điên thay thế.
Mà đám người mặc áo blu trắng ở gần đó lại không hề thét chói tai, bởi bọn họ sợ hãi, mặc dù sợ hãi nhưng không ai lựa chọn rời đi, trái lại tất cả bọn họ đều đứng ngay tại chỗ, dường như bọn họ đều đang chờ đợi sự phát triển kế tiếp.
Đáy lòng của mỗi người đều mang một chút tâm lý may mắn như vậy, đều mang một chút kỳ vọng như vậy. Bọn họ luôn cảm thấy, nếu như trời cao quyết định quan tâm một người hoặc quan tâm một nhóm người.
Khả năng rất lớn người hay nhóm người đó chính là mình.
Sau đó.
Tình thế phát triển.
Bàn tay chỉ còn xương trắng nhẹ nhàng rơi vào trên đỉnh đầu của lão già.
Ngay sau đó.
Gương mặt vốn đang tràn đầy hạnh phúc, tươi cười sung sướng kia.
Trong phút chốc giống hệt như tượng băng bị rót nước nóng vào.
Bắt đầu nhanh chóng hòa tan.
Mà da mặt tràn đầy nếp nhăn.
Hốc mắt hõm sâu.
Sóng mũi có chút tịt.
Tóc của lão ta.
Tất cả mọi thứ trên đầu ông ta.
Đều bị thối rữa chỉ trong nháy mắt.
Gần như chỉ trong nháy mắt.
Đầu của ông già biến thành cái đầu chỉ còn lại xương trắng.
Mà lúc này.
Ông già kia mới có thể cảm nhận được tư vị thống khổ, cất tiếng thét chói tai.
Miệng của đầu lâu há thật lớn.
Nhưng ông ta đã không thể nào phát ra âm thanh được nữa, chỉ có thể gào rú một cách không tiếng động!
Đã từng có một quan quân Nhật Bản viết lại một đoạn thế này trong hồi ký của mình, dùng đao vũ sĩ nhanh chóng chém đầu một người Trung Quốc xuống, trong một khoảng thời gian ngắn ngay sau đó, đầu lâu đã rơi dưới đất của đối phương vẫn còn có thể nháy mắt.
Còn lần này.
Một màn này.
Lại dùng một phương thức càng cực đoan càng khủng khiếp hơn.
Một lần nữa thiết lập thực nghiệm!
Sau khi gào rú một cách không tiếng động, thi thể của lão già suy sụp ngã xuống bên cạnh.
Lúc này đám người mặc áo blu trắng tụ tập bên ngoài trong phòng thí nghiệm mới bắt đầu loạn hết cả lên, bắt đầu điên cuồng chạy trốn ra ngoài. Đối mặt với hình ảnh không thể tưởng tượng nổi như vậy, tinh thần của bọn họ gần như đã tan vỡ chỉ trong khoảnh khắc!
Sự thành kính đối với đế quốc, sự trung tâm đối với thiên hoàng, dưới sự trùng kích không thể tưởng tượng nổi này phảng phất như một trang giấy trắng, bị đánh thành nhão nhoét chỉ trong nháy mắt!
Ma quỷ.
Ma quỷ chân chính.
Xuất hiện!
... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận