Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 430: Gió sắp nổi lên

Trịnh Cường cảm giác bản thân mình đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, dường như anh ta đã trở về quá khứ, về tới năm tháng bản thân mình phóng đãng không kiềm chế được.
Đời trước, anh ta là người ngậm thìa vàng ra đời, ngay từ đầu cha anh ta kinh doanh khu nuôi heo, sau đó lại bắt được cơ hội, đuổi kịp làn sóng giá phòng tăng nhanh.
Cha anh ta lấy hết của cải, sau đó lại mượn của đồng hương rất nhiều tiền, có thể tính là người thuộc băng đảng đầu cơ phòng ở đầu tiên. Sau đó, đã làm là không thể ngừng được.
Trịnh Cường nhớ kỹ khi còn bé, bản thân mình thích chạy tới chạy lui trong chuồng lợn ở nhà, còn thích trò chuyện với đám lợn trong chuồng, cũng không chê bọn nó thúi hoắc, dù sao thì anh ta cũng đã quen rồi.
Nhưng chờ khi Trịnh Cường lên tiểu học, trong nhà không bao giờ nuôi heo nữa.
Dùng lời của cha để nói, đầu cơ nhà đất mới là việc kinh doanh có thể kiếm tiền nhất, ngu ngốc mới đi khổ cực chăn heo.
Trịnh Cường không phải người con có học thức ưu tú, anh ta chỉ là một người rất bình thường, trong nhà có tiền, nên tiền tiêu vặt anh ta nhận được cũng nhiều hơn. Sau khi không tốt nghiệp trung học cơ sở được, anh ta bắt đầu chơi bời trong xã hội.
Khi đám người cùng tuổi đang cầm mp4 lén lút xem phim học tập lý luận tri thức trong ký túc xá, anh ta đã sớm bắt đầu thực chiến.
Về sau, chán chơi phụ nữ rồi anh ta lại bắt đầu chơi đàn ông, sau đó, một cách tự nhiên, anh ta cũng bắt đầu hút ma túy.
Anh ta dẫn theo một đống bạn hư hỏng mở party, người đẹp, rượu ngon, lại thêm đèn cồn và bình thuỷ tinh, nhân sinh như giấc mộng, có thể sống trong mộng, thật tốt.
Chỉ có điều Trịnh Cường không chết vì hít ma túy quá lượng.
Trời cao cho anh ta một cơ hội, sau một lần chơi đùa quá high, anh ta rời khỏi party một mình mù quáng đi bộ trên đường. Vừa đi bộ, anh ta vừa cầm điện thoại hát ca, đồng thời còn không ngừng vặn vẹo múa máy theo quy luật, phát tiết nhiệt tình còn thừa lại sau khi hút.
Kết quả vừa lúc đêm ấy, anh ta nhìn thấy chuyện cướp bóc cộng thêm “cưỡng hiếp” trên đường phố.
Trước đây, Trịnh Cường đã chơi không ít đàn ông phụ nữ, nhưng đó đều là người tình ta nguyện, nếu đối phương không muốn, anh ta sẽ lấy tiền nện vào mặt đối phương cho tới khi đối phương muốn mới ngừng.
Cho nên, khi nhìn thấy loại gia hỏa khốn nạn như thế này, Trịnh Cường còn chưa hết phê thuốc liền xông lên, thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Sau đó.
Anh ta bị thọc một đao.
Sau đó.
Chết.
Dù sao thì để một kẻ đã sớm bị tình dục móc rỗng cơ thể, không có việc gì làm lại hít vài hơi ma túy nhào lên diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân trên đường, thật đúng là hơi làm khó biên kịch.
Che vết thương.
Ngã xuống.
Nhìn người phụ nữ được bản thân mình cứu bỏ lại mình ở nơi đó, ngay cả 120 cũng không gọi, trực tiếp chạy "bạch bạch bạch" đi.
Trịnh Cường ngược lại không tức giận, cũng không cảm thấy có gì không đáng.
Chẳng qua anh ta cảm thấy cứ chết như vậy.
Hình như cũng không tệ.
Chuyện đời trước bắt đầu không ngừng hiện lên, tình cảnh đời trước cũng đang xen kẽ trong đầu không ngừng lại được.
Thậm chí ngay cả hình ảnh cuối cùng khi bản thân mình chết đi.
Cũng lặp lại thật nhiều lần.
Ngay khi Trịnh Cường cảm thấy bản thân mình sắp muốn nôn…
Cảm tạ trời đất.
Rốt cục anh ta cũng tỉnh lại.
Mở mắt ra.
Anh ta nhìn thấy mình đang nằm trên giường bệnh, màu sắc chủ đạo bốn phía là màu trắng.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Bản thân mình còn chưa chết lần thứ hai.
Trong địa ngục không có loại phòng bệnh này.
Đầu óc anh ta vẫn còn hơi mờ mịt, trên người cũng ngứa rất ngáy.
Anh ta xoay người đứng lên, nhưng lại trực tiếp ngã xuống giường.
Có chút trắc trở mà vất vả chống tường đứng lên, Trịnh Cường mím môi, miệng anh ta rất khô, anh ta muốn uống nước, tuy rằng nước chuyền vẫn đang nhỏ từng giọt từng giọt, nhưng chỉ như vậy thì không đủ. Anh ta muốn uống nước, mỗi ngày nhu cầu về nước của anh ta gấp ba lần người bình thường.
Bởi vì đám gai ngược lộ ra trong lúc chiến đấu kia, bình thường đều như nguyên một đám thịt nhỏ ẩn sâu trong cơ thể anh ta, mà mấy thứ này đòi hỏi có càng nhiều nước hơn để bọn chúng hấp thu.
Anh ta đẩy cửa phòng bệnh ra, vịn vách tường đi ra ngoài, anh ta muốn tìm nước uống, khát quá.
Sau đó.
Trịnh Cường đi qua phòng bếp.
Bố cục của tiệm thuốc là như vậy, phía trước là mặt tiền cửa hàng, khu vực phía sau bên trái được phân làm hai phòng bệnh và một phòng giải phẫu, khu vực bên phải lại là phòng vệ sinh và phòng bếp, trên tầng là phòng làm việc của nhân viên tiệm thuốc.
- Cốc cốc cốc!
- Cốc cốc cốc!
- Cốc cốc cốc!
Tiếng đập mãnh liệt truyền đến.
Trịnh Cường nghiêng đầu qua, nhìn về phía trong.
Anh ta.
Nhìn thấy một ngọn núi.
Ngọn núi nguy nga.
Là ngọn... núi thịt rất lớn.
Hộ sĩ Phương Phương đang cầm dao phay băm sườn heo.
Đám xương thịt bể nát văng tung tóe.
Khiến Trịnh Cường đang ở phía sau nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng.
Anh ta không dám gọi vị "tiểu hộ sĩ" này.
Chỉ lảo đảo đi về phía khu vực hiệu thuốc đã đóng cửa, tự mình lấy nước ở bình nóng lạnh uống.
Anh ta.
Một hơi uống nửa thùng nước.
Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.
Tựa ở phía sau quầy hiệu thuốc, anh ta sửa sang lại suy nghĩ của mình, hình như anh ta nhớ được, là vị quỷ sai Thông Thành kia đã cứu mình trở về, hơn nữa chứng nhận quỷ sai của mình cũng đang nằm trên người mình.
Bản năng khiến anh ta muốn rời đi.
Cửa hiệu thuốc đã bị khóa lại.
Vị trí lòng bàn tay Trịnh Cường có một cây nhỏ dài nhọn hoắt dài ra.
Nhẹ nhàng gảy vài cái, khóa an toàn đã bị mở.
Đẩy cửa tạo thành một khe hở.
Trịnh Cường len lén đi ra ngoài.
Không khí mới mẻ.
Không khí tự do.
Chờ trở lại Hoài An rồi.
Anh ta lại là một hảo hán.
Trên địa bàn của người khác, cho dù chỉ hô hấp cũng cảm thấy không tự do như vậy.
Nhất là khi đối mặt với tình thế nguy hiểm như thế này, cuối cùng Châu Trạch lại có thể còn sống, còn cứu sống bọn họ, điều này có nghĩa Châu Trạch còn có mưu đồ khác.
Cùng lắm thì chờ sau khi trở lại Hoài An, anh ta lại chuyển phát nhanh cho Châu Trạch một số đặc sản Hoài An coi như lễ cảm ơn.
Vừa đi ra không vài bước, sắc trời còn chưa sáng rõ, nhưng ven đường có một chiếc xe hơi ngừng lại. Khi đi lướt qua chiếc xe hơi ấy, Trịnh Cường nhìn thấy trong ghế có hai người đang ngồi.
Ngồi ở phía sau là một người phụ nữ.
Anh ta thấy rõ dáng dấp người phụ nữ, là Nguyệt Nha.
Mà người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế, anh ta lại không nhận ra.
Bản năng khiến anh ta nhận ra cảm giác nguy cơ, anh ta quay đầu lại định rời đi.
- Rầm!
Cửa xe được mở ra.
Sau đó lại bị nặng nề mà đóng trở về.
Luật sư An mặc một thân tây trang màu đỏ khoe mẽ, đang nửa đêm nửa hôm mà anh ta đeo kính râm.
Trong tay anh ta còn cầm một điếu thuốc.
Thân thể tựa trên thân xe.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng đập trần xe.
Trịnh Cường dừng bước.
- Anh muốn đi?
Luật sư An hỏi.
- A.
Trịnh Cường lên tiếng.
Luật sư An gật đầu: - Muốn tôi đưa anh trở về không?
- Không cần, tôi ngồi xe lửa trở về.
- Ha ha.
Luật sư An nở nụ cười, sau đó anh ta ném tàn thuốc trong tay xuống.
Có đôi khi, luật sư An cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Ông chủ Châu quá lười, tác phong làm việc cũng quá tản mạn, tuy rằng thằng này nhận không ít dày vò, nhưng lại có thể lăn qua lăn lại rồi mang về không ít thứ tốt.
Nhưng nhiều khi.
Thật đúng là bản thân phải đứng ra trông nom, giúp làm một vài công việc kết thúc.
Tối hôm qua ông chủ mang về hai người bạn nhỏ bị trọng thương, kết quả sau khi làm giải phẫu cứu bọn họ xong, lập tức trở về ôm nữ bộc ngủ ngon lành.
Nếu hoàn toàn không quan tâm gì tới hai con heo này.
Bọn họ sẽ tự chạy mất.
- Trở về, vào trong xe ngồi đi, ngoan.
Luật sư An phất phất tay với Trịnh Cường.
Trịnh Cường nghiêng đầu qua nhìn về phía luật sư An, cười nói: - Anh là ai?
- Anh quá nhiều lời.
Luật sư An ném tàn thuốc trong tay xuống mặt đất.
- Mau vào xe ngồi đi.
- Nếu tôi nói không thì sao?
Nghe vậy.
Luật sư An nở nụ cười.
Chân anh ta giẫm lên tàn thuốc vừa ném xuống mặt đất.
Sau đó anh ta rất hưng phấn mà đi hướng phía Trịnh Cường.
Xem ra.
Anh ta còn rất vui vẻ?
Sau năm phút.
Trịnh Cường vốn có thương tích, hiện tại vết thương lại càng thêm nghiêm trọng. Trịnh Cường đã bị đánh tới toàn thân sưng thành đầu heo bị mạnh mẽ nhét vào ghế sau xe, anh ta và Nguyệt Nha dựa vào nhau.
Luật sư An như oán phụ đã bị bỏ rơi từ rất lâu, rốt cuộc cũng tới lúc giải phóng bản thân. Anh ta ngồi vào ghế lái của mình, mở nhạc trong xe, bắt đầu cất cao giọng hát.
Lỗ mũi Trịnh Cường còn đang chảy máu, nhưng luật sư An sợ anh ta làm dơ xe mình, đã sớm nhét hai miếng bông vào mũi anh ta.
Lúc này.
Trịnh Cường có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, nhìn Nguyệt Nha bên người.
Có vẻ như cô ta cũng rất suy yếu.
Nhưng không bị thương tổn.
- Vì sao...
Trịnh Cường hỏi.
Vì hai chiếc răng cửa đã bị gãy, giọng nói của anh ta có chút hở gió.
- Trước đó anh tỉnh tôi cũng muốn đi, dự định sau khi trở về lại chuyển phát nhanh cho Châu Trạch một phần bánh quy xốp từ cửa hiệu lâu đời Tô Châu.
Nguyệt Nha nói xong lại nhìn luật sư An phía trước, tiếp tục nói:
- Sau đó anh ta kêu tôi lên xe ngồi.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó tôi liền lên xe ngồi.
- ... ... - Trịnh Cường.
Nguyệt Nha bĩu môi. Thành thật mà nói, Trịnh Cường bị đánh thật đáng thương, trước đó khi luật sư An gọi mình lên xe ngồi, bản năng khiến cô ta nhận ra dường như đối phương hy vọng mình cự tuyệt.
Vì thế tốt nhất là cô ta nên ngoan ngoãn đồng ý.
Sau đó cô ta nhìn thấy đối phương rất thất vọng vì bản thân mình biết thời thế như vậy.
Nguyệt Nha không thể hiểu được loại tâm tình quỷ dị này xuất phát từ đâu.
Thật ra.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Khi ông chủ đang ở trên tầng ôm hai người đẹp ngủ ngon lành.
Bản thân mình lại phải gác đêm ở chỗ này.
Tính tình có thể tốt mới là lạ.
Lúc này, anh ta ước gì có người đi lên làm bị thịt để mình tẫn người đó một trận.
Sau khi tẫn người đó một trận.
Trong lòng thoải mái hơn hẳn.
- Không giết chúng ta nhưng cũng không thả chúng ta đi, anh ta định làm gì? - Nguyệt Nha hỏi… Ngay sau đó, dường như cô ta đã nghĩ tới điều gì: - Chẳng lẽ anh ta muốn cưỡng ép thu nhận chúng ta làm thuộc hạ?
- Không ngờ lại bị cô đoán đúng, gặp nhau là duyên, cô yên tâm làm thuộc hạ đi.
Thật ra, khi thực lực đạt tới cấp bậc nhất định, tích điểm cũng đạt tới tầng thứ nhất định, quỷ sai ưu tú muốn làm bộ đầu thì phải tìm được năm quỷ sai công nhận bản thân mình, chấp nhận làm thủ hạ của mình.
Hình thức này có điểm giống với vai đi bắt Pokemon trong phim hoạt hình.
Diệu Oa quỷ sai.
Mày đã bị tao thu phục!
Mà về phần Cổ Hà, loại bộ đầu cần phát tín hiệu kêu gọi những quỷ sai khác tới hỗ trợ, từ một góc độ khác đến nói, điều đó có nghĩa anh ta lăn lộn không được như ý lắm. Đám quỷ sai vốn là thuộc hạ của anh ta hoặc là sụp đổ, hoặc đã chết.
- Anh đang giúp anh ta? - Nguyệt Nha híp híp mắt.
Tuy rằng trên người Trịnh Cường còn thương tích, nhưng muốn trực tiếp nghiền ép đánh Trịnh Cường một trận tơi bời lại không phải chuyện dễ dàng.
Luật sư An gật đầu.
- Tôi rất ngạc nhiên, vì sao anh phải giúp anh ta? Còn có, tôi càng hiếu kỳ, vì sao tôi lại anh đè đầu, nhưng lại nhận anh ta làm bộ đầu đại nhân của tôi?
Luật sư An tắt nhạc trong xe.
Trong xe lập tức an tĩnh lại.
Thở dài một hơi, luật sư An cười cười.
- Mấy lời uy hiếp tôi lười nói, tôi biết cô cũng không muốn nghe mấy thứ này. Bản thân các người cứ tự tưởng tượng là tốt rồi. Cứ coi như tôi đã dành năm giờ để nói mấy lời uy hiếp như nhân vật phản diện trong phim truyền hình.
Ngay sau đó.
Luật sư An dừng một chút.
Lại nói:
- Gió sắp nổi lên, mọi người phải tụ thành đoàn mới không bị gió thổi bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận