Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 496: Quỷ Môn Quan

- Là hai người kia sao? - Châu Trạch hỏi.
Trong phòng có hai bộ thi thể, phương thức và tràng diện tử vong đều có chút khoa trương và dọa người, không phải chỉ đơn giản là giết cho xong việc mà là cố ý bày ra một tạo hình, lợi dụng thi thể, kẻ giết người đang phát tiết tâm tình nào đó của mình.
Chẳng qua.
May mà nơi này không phải Thông Thành, cũng đã sớm thoát khỏi tỉnh Giang Tô, đám cảnh sát Trương Yến Phong vốn đại biểu cho bót cảnh sát Thông Thành cũng có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Gần đây Thông Thành phát sinh quá nhiều vụ án hình sự lớn, bọn họ thật sự không thể nuốt nổi nếu lại có thêm vụ án nào đó xảy ra. Nếu lại xảy ra án nữa, có lẽ bên ngoài sẽ tưởng rằng Thông Thành là đầm rồng hang hổ gì đó, bởi nơi này luôn có vụ án lớn cùng với rất nhiều người chết.
- Đúng rồi, tuyệt đối không sai, hai người kia đã uống rượu cùng tôi sau khi tôi ra tù.
Lão đạo lại xác nhận một lần nữa, khẳng định nói.
Hai trong số bọn buôn người đã bắt cóc tiểu loli.
Đã chết ở nơi này.
Tiểu loli lại không thấy tăm hơi.
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
Đi tới bên cạnh vạc nước, kéo thi thể người phụ nữ kia ra.
Chỉ nghe "rầm" một tiếng, thi thể người phụ nữ ngã xuống, nằm ngang trên mặt đất.
Loại cặn bã này chết chưa hết tội, đối với thi thể bọn họ, Châu Trạch vốn không phải tôn trọng gì.
Châu Trạch ngồi xổm xuống bên cạnh người phụ nữ, nửa người trên và nửa người dưới của người phụ nữ bày biện hình thái vặn vẹo tới khoa trương.
Ý đại khái là bạn vừa cúi đầu, phát hiện phía dưới là mông của mình.
- Ông chủ, là Lâm Khả làm sao?
Bạch Oanh Oanh đi tới bên cạnh, hỏi.
- Chưa chắc, tạm thời chưa thể xác định được. - Châu Trạch lắc đầu: - Nếu Lâm Khả đã thoát được đám buôn người này, vì sao cô ấy không liên hệ với chúng ta?
- Có lẽ cô ấy cảm thấy mất thể diện cũng nên? - Luật sư An không cảm thấy ngoài ý muốn gì mấy, nói thẳng: - Đường đường là quỷ sai, kết quả lại bị mấy tên buôn người bắt đi.
- Nếu cô ấy mà gặp phải một số ngược đãi đặc thù... ...
Nói đến đây, luật sư An không tiếp tục nói nữa, dù sao thì hiện tại Lâm Khả còn đang sử dụng thân thể của con gái người ta.
- Lâm vào tình huống như vậy, một là mất mặt, hai là cực kỳ phẫn nộ, dường như cô ấy có giết người cho hả giận cũng rất bình thường.
Luật sư An nói xong, cảm thấy mình nói rất có đạo lý.
Mấy người ở đây.
Trong hoàn cảnh này, một khi thoát khốn, vào lúc chính mình có được sức mạnh.
Ai có thể nhịn được cảm giác bạo ngược trong lòng mà không giết người?
Cứ suy bụng ta ra bụng người.
Châu Trạch cảm thấy, nếu mình là người bị lừa bán, sau khi mình chịu nhiều đau khổ và khuất nhục, một khi lực lượng trên cơ thể mình được giải phóng, chắc chắn mình sẽ giết chết đám chó má này.
Hơn nữa, mình còn sẽ hành hạ bọn chúng với phương thức cực kỳ nhục nhã trước khi giết bọn chúng.
Quỷ sai không thể tùy ý giết người, nhưng trong chuyện này, Châu Trạch có thể hiểu tiểu loli.
Bọn buôn người.
Nói khó nghe một chút.
Trực tiếp giết cả nhà bọn họ đoán chừng cũng không có mấy người phản đối.
Chỉ là.
Nếu đây là do Lâm Khả giết...
Châu Trạch tưởng tượng ra một hình ảnh.
Đầu lưỡi dài của tiểu loli cuốn lấy người phụ nữ, như mãng xà bắt đầu không ngừng vặn vẹo lôi kéo con mồi, tươi sống cắt đứt không biết bao nhiêu chiếc xương sườn của người phụ nữ, từ đó mới khiến người phụ nữ ấy biến thành bộ dáng hiện tại.
Nhưng đầu gối của ông lão lưng còng này nằm dưới đất, chẳng lẽ Lâm Khả lại dùng đầu lưỡi trực tiếp vỗ lão ta quỳ rạp xuống sao?
Sao cô ấy có thể làm được?
Lúc này, luật sư An đưa cho Châu Trạch một điếu thuốc lá, Châu Trạch nhận lấy.
- Ông chủ, hiện tại Lâm Khả còn chưa trả lời điện thoại.
Ngụ ý là.
Nếu hai người này thật sự do Lâm Khả giết.
Như vậy rất có thể Lâm Khả còn chưa hoàn thành việc báo thù của mình.
- Lại đi tìm một chút xem sao. - Châu Trạch đứng lên, lại như chợt phát hiện ra thứ gì, anh ngồi chồm hổm xuống, lục lọi một chút trên người nữ thi, móc ra một chiếc điện thoại di động từ trong túi áo bà ta.
Di động không khóa, hơn nữa vì nó được đặt trong túi quần, nên không bị nước trong vạc thấm ướt.
Nhưng trong điện thoại trống trơn không có gì cả. Không có phần mềm xã giao, thậm chí ngay cả tin nhắn và lịch sử cuộc gọi cũng không có, hẳn là bình thường bà ta làm việc rất cẩn thận, rất nhiều lịch sử cuộc gọi đều đã bị xóa bỏ.
Người phụ nữ giận lên rất đáng sợ, có đôi khi bọn họ còn không nói lý, Châu Trạch hy vọng sau khi tiểu loli giết hết bọn buôn người có thể lập tức thu tay lại, không nên tiếp tục lạm sát.
Nếu không, có thể cô ấy sẽ đã bị âm ty khiển trách, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Bọn họ là quỷ sai, đối tượng công việc của bọn họ là quỷ, về phần nhân gian, bọn họ không tiện nhúng tay.
Đương nhiên, mấy tên buôn người kia muốn thương tổn Lâm Khả, Lâm Khả phản kích lại, chuyện này không nằm trong phạm vi nêu trên, nếu không, nếu mỗi một quỷ sai lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, bị người ta bắt nạt lại chỉ có thể cười hì hì nhận lỗi.
Ai còn muốn làm quỷ sai nữa?
Chỉ có điều nơi này lớn như vậy, dưới điều kiện tiên quyết là chưa phát hiện được đầu mối gì, muốn tìm một người trong vùng non xanh nước biếc này thật quá khó khăn.
- Ông chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? - Lão đạo chỉ vào hai bộ thi thể trong phòng, hỏi.
- Ông còn muốn nhặt xác giúp bọn họ sao? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Ách... Không muốn.
- Cứ để cửa mở, tốt nhất là dẫn mấy con chó hoang tới cho chúng nó được ăn một bữa no.
Châu Trạch vỗ vỗ bụi bặm trên bả vai mình.
Đi ra ngoài phòng.
Lúc này đã tám giờ tối.
Không khí trong vùng núi tương đối trong lành, nhưng đêm nay mây đen rậm rạp, có vẻ như sắp mưa.
Luật sư An cũng đi ra. Anh ta duỗi lưng, cảm khái nói:
- Tôi hy vọng hai người này thật sự do Lâm Khả giết, chí ít nó có nghĩa Lâm Khả đã thoát khốn, là cô ấy mang đến nguy hiểm cho người khác mà không phải ai khác mang đến nguy hiểm cho cô ấy.
Châu Trạch gật đầu.
Mới vừa ngậm điếu thuốc lá vào miệng, chuẩn bị châm lửa thì.
Xa xa bỗng truyền đến một trận "nổ vang".
Một tia chớp xẹt qua vị trí dãy núi phía đông.
Thân thể Châu Trạch và luật sư An run lên bần bật.
Không phải bọn họ bị tiếng sấm này dọa sợ.
Mà vì phương hướng sét đánh.
Bỗng nhiên nổi lên một luồng sát khí khủng bố.
Luồng sát khí này giống như có người đang cầm chiếc nồi lớn chừng hồ bạc, nấu sôi.
- Xảy ra chuyện lớn rồi.
Luật sư An phun điếu thuốc trong miệng mình ra, vẻ mặt ngưng trọng.
Rất nhanh mọi người đã một lần nữa lên xe, lái về phương hướng kia.
Chỉ có điều, lần này, người lái xe là luật sư An mà không phải lão đạo.
Trong lòng lão đạo âm thầm cảm động.
Cảm thấy ông chủ thương mình.
Để mình được nghỉ ngơi một chút.
Nhưng trên thực tế, là vì trong lòng Châu Trạch và luật sư An đều có một loại dự cảm không rõ.
Nơi ấy có chuyện lớn xảy ra.
Dựa theo ý nghĩ của bọn họ, bọn họ chỉ định dừng bên ngoài xem thử, không có ý định xâm nhập quá sâu. Nếu tiểu loli ở nơi đó, bọn họ sẽ tiếp ứng cô ấy ra ngoài, mang đi.
Nơi này là khu trực thuộc của người ta, cách Thông Thành rất xa, dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không trách tội lên tới trên đầu bọn họ. Cũng bởi vậy, không cần phải liều mạng quá.
Không để lão đạo lái xe cũng căn cứ vào nguyên nhân này.
Ngộ nhỡ thể chất thần kỳ của lão già này lại hiển linh.
Trực tiếp lái mọi người tới trước mặt BOSS lớn.
Vậy còn chơi cái rắm?
Xe mới vừa lái không tới 20 phút, phía sau đã có một chiếc xe Jeep lái tới, tốc độ của xe Jeep rất nhanh, ở dưới đường núi thế này mà lái nhanh như vậy, rất giống như kẻ muốn tìm đường chết.
Khi xe Jeep vượt qua, Châu Trạch nhìn lướt qua xe, chỉ thấy trên xe có hai nam một nữ, lái xe là một người phụ nữ tóc xoăn, rất có khí chất.
Dường như đối phương cũng cố ý nhìn về phía bên này, nhưng rất nhanh bọn họ đã thu hồi ánh mắt.
- Ông chủ, vừa rồi lá bài tây người ta người ta mới run lên vài cái.
- Hư.
Châu Trạch nhìn Bạch Oanh Oanh, làm thủ hiệu chớ có lên tiếng.
Luật sư An cũng rất phối hợp mà hãm tốc độ lại, để đối phương có thể vượt trước, thậm chí anh ta còn cố ý tiếp tục giảm tốc độ, cố ý kéo một khoảng cách với đám người kia.
- Quỷ sai địa phương đã xuất động. - Luật sư An nói.
- Ừm.
Châu Trạch rất rõ ràng, thật ra luật sư An cố ý giảm tốc độ cũng có ý muốn để đám người kia dò đường giúp mình trước.
Dù sao thì đây vốn không phải khu vực trực thuộc của bọn họ, bản thân bọn họ có thể an tâm làm quần chúng ăn dưa.
Nếu chuyện này phát sinh ở Thông Thành, bọn họ sẽ phải liều mạng, dốc hết toàn lực.
Có thể nghỉ ngơi một chút, đổi tầm nhìn làm quần chúng ăn dưa đúng là chuyện tốt.
Mưa.
Bắt đầu rơi xuống.
Mưa không quá lớn.
Cùng lúc đó, trong sơn đạo có sương mù bay lên.
Trong dãy núi, sương mù xuất hiện là chuyện thường gặp, sáng trưa tối đều có thể xuất hiện sương mù, thậm chí rạng sáng sương mù cũng có thể xuất hiện.
Thường thường, tài xế lái xe trên đường núi hiểu rõ chuyện đó.
Luật sư An vốn cố ý thả chậm tốc độ lại phải tiếp tục giảm tốc độ thêm một chút, cho dù anh ta đã mở đèn lớn, nhưng vẫn không thể nào thấy rõ con đường phía trước, một bên đường núi là mương máng hoặc vách núi, phía dưới lại là đất đá trôi.
Không cẩn thận lái xe xảy ra sự cố, rất có thể lâm vào cảnh xe hư người chết.
Thật ra, mọi người không sợ gặp phải tai nạn xe, nhưng nếu làm xe hư rồi bọn họ sẽ gặp phiền toái.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Hầu Tử tội nghiệp mà hô.
Châu Trạch nhìn thoáng qua Hầu Tử, hỏi: - Làm sao vậy?
- Ông chủ, Hầu Tử muốn xi xi. - Lão đạo trả lời.
Châu Trạch gật đầu, nói với luật sư An: - Dừng xe một lát chờ nó.
Nếu tiếp tục lái vào bên trong.
Sẽ tới sâu trong núi.
Luật sư An dừng xe bên đườn, còn cố ý mở đèn chớp nháy báo hiệu.
Sau khi xuống xe, lão đạo dẫn theo Hầu Tử đứng ở ven đường.
Hầu Tử học bộ dạng của lão đạo, bóng lưng một lão một khỉ rất hài hòa.
- Ông chủ, ông chủ xem có phải trên đường hoàng tuyền cũng là sương mù giống vậy không?
Lão đạo còn có lòng dạ thảnh thơi mà đùa giỡn.
Dù sao thì lần này lão cũng ra ngoài với ông chủ và lão An, cảm giác an toàn mười phần.
Dọc theo đường núi, dãy núi hai bên bị sương mù đậm đặc bao phủ, khiến người cảm thấy giống hệt với bầu không khí trong Quỷ Môn Quan.
- A, làm sao vậy? Lão biết mình lớn tuổi, sớm muộn gì cũng phải đi qua đường hoàng tuyền nên muốn biết trước sao?
Luật sư An trêu chọc nói.
- Phi phi phi, bần đạo cảm thấy mình còn có thể sống thêm mấy chục năm.
Thả nước xong.
Một thân nhẹ nhõm.
Lão đạo rất thoải mái mà duỗi lưng một cái. Hôm nay lão mệt muốn chết rồi.
Lại ngáp một hơi dài.
Lão đạo lầm bầm lầu bầu hỏi:
- Cũng đúng, ông chủ, có phải trên đường hoàng tuyền có rất nhiều quỷ không? Ở đây không có quỷ, quả thật không giống đường hoàng tuyền.
Một lát sau.
Thấy không ai đáp lại bản thân mình.
Bầu không khí lạnh lẽo.
Lão đạo hơi lúng túng, ngẩng đầu vừa nhìn, lão lại phát hiện đám ông chủ đang nhìn về phía sau lưng mình, vẻ mặt nghiêm túc.
Lão đạo hơi nghi hoặc một chút mà nghiêng đầu qua.
Nhìn thấy phía trước, trong sương mù dày đặc cách đó không xa.
Xuất hiện từng đạo bóng đen.
Đang lay động tiến về phía trước... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận