Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1293: Nguyền rủa (2)

- Thật ra thì tôi vẫn cảm thấy giết con cá này có chút vội vàng. - Hứa Thanh Lãng mở miệng nói.
- Chuyện nên tới thì có thế nào cũng sẽ tới, không tránh được thì cuối cùng vẫn không tránh được, chuyện này giống như chơi game nhập vai vậy, đừng chạy loạn khắp nơi đụng lung tung khắp nơi, những nhiệm vụ chi nhánh hỗn tạp kia sẽ không thể khởi động được.
Châu Trạch vừa nói nhìn về phía Oanh Oanh, nói:
- Oanh Oanh à, đào vàng cát ra đi nào, cực khổ rồi.
- Vâng, ông chủ!
Châu Trạch ngửi mùi vị trên tay mình một cái, lộ ra biểu cảm chán ghét, mũi chân đụng đụng vào cây đinh cương thi ở trên đất một cái.
- Đồ chơi này, chôn đi, không có tác dụng gì.
Trong tiệm sách, những thứ khác không nhiều, chỉ có cương thi là nhiều, giữ lại thứ đồ chơi này chắc khác gì đang chán ghét người nhà mình.
- Tôi đi giải quyết.
- Được, tôi đi tắm.
Châu Trạch trở lại tiệm sách, từ phòng tắm đi ra, trùng hợp nhìn thấy thằng bé trai đang ngồi ở phía sau quầy bar, hẳn là vừa trở về.
Thằng bé trai chủ động đi tới, nói với Châu Trạch:
- Đều đã sắp xếp xong rồi.
- Ừm.
Buổi sáng, Châu Trạch sắp xếp cho thằng bé trai đi theo Hầu Lượng Lượng và Đan Đan cùng nhau đi sắp xếp con tằm mẹ kia cùng với những đồ dùng cần thiết, sắp xếp đến quán net ban đầu ở đối diện tiệm sách kia.
Trước khi Cừ Minh Minh rời đi, đã đưa quán net, cùng với các quyền tài sản cho Châu Trạch, lão đạo đã sớm tiến hành cải tạo lại nơi đó rồi, để thuận tiện cho cho những đàn em thính giả khác, khi tới cũng có một nơi để dừng chân.
Lần này, đương nhiên sắp xếp tằm mẹ ở nơi đó là thích hợp nhất, ít nhất phải đặt ở ngay dưới mi mắt của mình.
- Hai con khỉ kia đã giúp xử lý xong rồi, đã bỏ trứng vào rồi, bọn họ nói, nếu không thúc mà nói, đại khái ba tháng là có thể ra đời, nhưng trên phương diện khí huyết sẽ tương đối yếu ớt, rất khó nuôi.
Thật ra thì chuyện này cũng dễ hiểu, nhìn bọn họ quăng ra tài nguyên lớn như vậy, nuôi ra được Từ Nhạc thứ hai, mà cũng đã thành dáng vẻ quái dị như vậy, tác dụng của con tằm mẹ này, quả thật không như cơ thể người mẹ.
Nhưng nếu xem người như gia súc, tiêu tiền kéo ra ngoài phối giống hỗ trợ sinh con, trong lòng ông chủ Châu cảm thấy không thoải mái, ngược lại hẳn là gen của vị bà bà kia đủ mạnh mẽ đi, nhất định có thể chống đỡ qua được nguy cơ sinh non đi.
Nếu như đổi thành kẻ ngu mà nói.
Nói lời khó nghe.
Đứng ở góc độ của ông chủ Châu mà nói, ngược lại còn trở nên bớt chuyện.
- Bọn họ đi rồi sao?
- Đi rồi, vốn dĩ là đi chung với tôi, muốn nói lời tạm biệt với anh nhưng anh không có ở đây, nên đi rồi nha.
Châu Trạch gật đầu một cái:
- Sắp tới mỗi ngày anh đều rút ra chút thời gian đi xem tằm mẹ đó một chút, tôi chỉ có một yêu cầu, chỉ cần nó ổn định sinh đứa bé ra là được rồi.
- Tôi hiểu rồi.
Ngược lại thằng bé trai lại rất vui vẻ đi làm chuyện này, cũng tránh được mỗi ngày bản thân khô khan nhàm chán đắm chìm trong bệnh tương tư.
Châu Trạch đi tới phía sau quầy bar, rót cho mình ly nước, lại cho thêm vào mấy viên đá, uống một hớp, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi thằng bé trai:
- Bạch Hồ trở về chưa?
- Còn chưa về.
Tại sao còn chưa về nữa?
Tới nay cũng sắp hai ngày rồi.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, sau đó suy tư một chút, nói:
- Bạch Hồ có mang theo điện thoại di động không?
- Hẳn là không đi, dạo này cô ta chưa từng biến về hình người.
Một con hồ ly, bạn treo trên cổ nó một cái chuông lục lạc bán manh một chút còn được đi, chẳng lẽ còn phải treo một cái Apple X sao?
Ông chủ Châu suy nghĩ một chút, lục tìm số điện thoại của bác sĩ Lâm trong danh bạ điện thoại, suy nghĩ một chút, vẫn không gọi qua.
- Đúng rồi, ông chủ, khi nào đám người Lâm Khả sẽ quay về?
Thằng bé trai vẫn là không nhịn được hỏi.
- Tôi cũng không biết, nhưng cũng sớm thôi, như thế này đi, ngày mai tôi hỏi lại người dẫn đầu bên kia một chút.
- Được, đã làm phiền ông chủ anh rồi.
Thằng bé trai đi ra khỏi tiệm sách, đi đến tiệm net đối diện, anh ta phải tiếp tục trông coi nơi đó.
Châu Trạch ngồi ở trên ghế phía sau quầy bar.
Thuận tay cầm lấy một cây bút máy bắt đầu xoay.
Xoay một hồi.
Một giọt nước nhỏ giọt từ trên trần nhà.
- Bạch…
Giọt nước rơi lên trên quầy bar ở trước mặt Châu Trạch, một loại mùi tanh nhàn nhạt bắt đầu tràn ra.
Ông chủ Châu là một người cực kì thích sạch sẽ, lúc vừa nãy mới tắm, anh đã kì cọ bản thân nhiều lần, xác nhận trên người không còn một chút mùi tanh của cá nào nữa rồi mới đi ra ngoài.
Nhưng bây giờ...
Châu Trạch hơi ngả người về sau.
Ngẩng đầu lên.
Trên trần nhà của tiệm sách.
Lại mọc ra vảy cá rậm rạp chằng chịt.
Những vảy cá này còn thỉnh thoảng trương lên rồi xếp lại.
Giống như là từng con mắt đang mọc ở trên đó vậy.
Thỉnh thoảng lại có dịch nhờn từ vảy cá nhỏ giọt xuống.
Ngay từ đầu chẳng qua chỉ là một giọt hai giọt.
Sau đó chính là tí tách tí tách.
Trong tiệm sách.
Giống như là bắt đầu mưa.
Ông chủ Châu lặng lẽ lấy ra một chiếc ô từ bên dưới quầy bar.
Mở ra.
Không đi che cho bản thân.
Mà là đi che cho cái máy tính ở bên trên quầy bar kia.
...
Bên trong viện bảo tàng tượng sáp.
Oanh Oanh đang bận đào chuẩn bị vàng cát.
Hứa Thanh Lãng vừa rửa tay xong, đang nghiên cứu mấy thứ trên thẻ tre.
Cô gái da đen ngồi ở trên chiếc ghế, ăn salad rau xanh có công dụng làm trắng đẹp.
Deadpool thì vẫn chỉ để lộ ra một cái đầu trên mặt đất như trước.
Vốn dĩ anh ấy đang nhắm hai mắt giống như là đang nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên trên mặt lộ vẻ thống khổ.
Từng miếng vảy cá bắt đầu mọc ra ở trên mặt của anh ấy.
Trong cổ họng.
Phát ra một trận gào thét đầy thống khổ:
- A a a a a a...
...
Lúc bạn muốn tránh một vài chuyện, ngược lại dường như những chuyện kia sẽ càng chủ động tiến đến gần bạn hơn, bọn chúng không hiểu được cái gì là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, giống như chỉ cảm thấy bạn đang dục cự còn nghênh* mà thôi.
(*thích mà giả vờ từ chối)
Là một bệnh nhân mắc chứng bệnh sạch sẽ thời kỳ cuối, bị dính một thân dịch nhờn lại còn mang theo một loại mùi hôi thối đậm đặc như vậy, đây là uất ức tới mức độ nào chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận