Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 744: Thần sông! (2)

Tiếp theo.
Là một bàn tay nổi lên.
Theo sau, lại là chân.
Trong thời gian năm phút đồng hồ.
Hình ảnh xuất hiện trong mộng của Châu Trạch hiện ra trong hiện thực.
Trên mặt sông.
Tràn đầy cánh tay chân gãy.
Hơn nữa những chi gãy này không hề có dấu hiệu phù thũng, phải biết rằng cho dù là người bình thường tắm bồn ngâm lâu trên người sẽ trắng bệch, nhưng rất nhiều chi gãy nơi này lại đều có vẻ thật “Tươi sống”.
Còn tươi sống hơn cả quầy chuyên hải sản trong siêu thị.
Hứa Thanh Lãng đi qua, giơ tay túm lấy một cánh tay, giống như bẻ lấy một củ sen trong sông.
Lão Hứa nhìn giống như đầu bếp lựa chọn nguyên liệu nấu ăn ở chợ.
Sau đó xoay người, đưa cánh tay này về phía Châu Trạch.
Châu Trạch đút tay trong túi quần, không giơ tay nhận lấy thứ đồ chơi này.
- Ha ha, những chi gãy này đã được xử lý chống thấm nước và chống phân hủy, hơn nữa xử lý thật sự nhẵn nhụi, nhìn vết cắt này xem, cắt thật tròn trịa, đường cong cũng rất tự nhiên, kỹ thuật xắt rau tinh tế.
Hứa Thanh Lãng giới thiệu.
- Vậy cậu định kho tàu hay hấp đây?
Châu Trạch thấy lão Hứa xuất thần như vậy, nhịn không được phối hợp.
Hứa Thanh Lãng hơi sửng sốt, lắc đầu, nói;
- Thứ đã làm chống phân hủy rồi sao có thể ăn chứ.
Nói xong.
Hứa Thanh Lãng lại ném tay này về giữa sông.
- Trước khi cậu rửa tay, không cho nấu cơm... A không, hôm nay không cần cậu nấu cơm, chúng ta gọi đồ ăn ngoài.
Châu Trạch nhắc nhở.
Hứa Thanh Lãng gật gật đầu, đáp ứng.
Cho tới bây giờ.
Thúy Hoa đi xuống còn chưa đi lên.
Phùng Tứ ngồi chồm hổm xuống bên bờ sông.
Lấy một cây nhang, cắm lên bên bờ sông, nhang thơm tự cháy, khói bay lượn lờ.
Lại chờ thêm mười phút.
Mặt nước lại một lần nữa xảy ra biến hóa.
Màu đỏ đậm ồ ồ thoát ra từ phía dưới, lập tức nhiễm đỏ mặt sông này, lại phối hợp thêm với cánh tay chân gãy trên mặt sông, quả nhiên hợp nhau lại tăng thêm sức mạnh.
Cũng vào lúc này.
Một bóng người màu đen trồi lên từ đáy nước.
- Tứ gia!
Là Thúy Hoa.
Phùng Tứ mỉm cười.
Còn vào lúc này Châu Trạch lại đột nhiên nhíu mày.
Bởi vì máu loãng nhuộm dần, vào lúc này Thúy Hoa giống như đổi người khác, lại hồi tưởng đến cảnh tượng trong mộng của mình.
Châu Trạch lập tức nhìn về phía Phùng Tứ, chuẩn bị lên tiếng cảnh báo.
Nhưng không đợi Châu Trạch há mồm.
Trong tay Phùng Tứ Nhi đã xuất hiện một cái roi da.
Hung hăng quất về phía mặt sông.
Quất về phía người phụ nữ mới vừa gọi anh là Tứ gia.
Miệng người phụ nữ như hộc ra một tia sáng trắng.
Còn vẫn chưa bay ra ngoài bao xa đã bị roi quất trúng.
Mà xu thế của roi da không giảm.
Quất thẳng lên thân thể người phụ nữ.
“Chát!”
- A a a a a a!!!!!!!!
Từng luồng khí đen bay lên.
Cả mặt sông giống như một chậu nước bị nấu sôi đang bắt đầu ùng ục ùng ục.
Sau khi Phùng Tứ Nhi rút một cây roi ra, tay kia đè xuống.
Nhang thơm đốt được một nửa đột nhiên trôi lơ lửng.
- Âm dương phân chia, nhân quỷ cách xa, xá!
Từng sợi khói trắng nhanh chóng bay ra, mà từng bóng đen mới vừa thoát ra khỏi mặt sông đã trực tiếp bị bắt lại.
- Quỷ môn mở!
Ở trước mặt Phùng Tứ.
Xuất hiện một cái vòng màu đen.
Bóng đen bị bắt lại được ném thẳng vào trong vòng này, cũng chính là bị đưa vào địa ngục.
Trong lúc nhất thời.
Mặt sông vốn xao động ồn ào lập tức khôi phục yên tĩnh.
Người đàn bà kia giống như định chui vào mặt sông.
Chỉ thấy cổ tay Phùng Tứ vừa lật.
Roi da cuộn lại, lại thuận thế quất ra.
Đầu tiên người phụ nữ bị trói chặt.
Sau đó bị túm bay lên bờ.
Sau khi rơi xuống bờ.
Thân thể người phụ nữ nhanh chóng co rút lại, biến thành một con rùa, chính là trên mai con rùa này mọc đầy lông rậm màu đen, bao trùm cả mai rùa, còn kéo dài tận bên người.
- Đây là thứ đồ gì?
Hứa Thanh Lãng nhìn luật sư An.
Luật sư An lườm Hứa nương nương.
Nói.
- Họ hàng gần nhà cậu.
- Thần sông.
Châu Trạch hơi tò mò đi đến bên cạnh con rùa lớn, cũng không biết bởi vì rời khỏi mặt nước hay trước đó bị một roi của Phùng Tứ Nhi đánh vỡ nguyên khí rồi.
Trước mắt, nó đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mau chóng hư thối.
Một đống nước mủ vừa đỏ vừa trắng vừa đen đã chảy xuôi ra từ dưới bụng nó, tản ra từng trận tanh tưởi.
Chỉ nhìn một lúc, Châu Trạch đã không chịu nổi, đứng cách xa một chút.
- Ông chủ, tinh dầu.
Oanh Oanh thật tri kỷ tiến lên, đưa bình nhỏ đựng tinh dầu cho Châu Trạch.
Lần này đi ra, Oanh Oanh mang theo rất nhiều hành lý, đồ chuẩn bị tự nhiên cũng rất phong phú.
Châu Trạch đổ ra một ít, xoa lên chỗ giữa môi và mũi, như vậy mới thấy thư thái một chút, đồng thời không quên mở miệng trêu chọc:
- Sao thần sông này lại bàn giao như vậy, không phải nên đứng ra hỏi cậu:
- Tuần kiểm trẻ tuổi này.
- Cậu làm rơi búa vàng hay búa bạc vậy sao?
Phùng Tứ nghe xong, lễ độ cười cười.
Hứa Thanh Lãng hơi tò mò tiến lên đánh giá “Họ hàng gần” nhà mình này.
Một là hải thần, một là thần sông.
Thật sự có thể được gọi là “Họ hàng gần”.
Châu Trạch đột nhiên cảm thấy gần đây khẩu vị của lão Hứa trở nên nặng đến quá mức.
Cũng không biết có phải do dung hợp với hải thần hay gần đây cậu ta thật sự có phần thả lỏng bản thân.
Châu Trạch thấy Hứa Thanh Lãng thậm chí còn cầm nhánh cây đi chọc chọc con rùa già hư thối này.
Nhịn không được nhắc nhở:
- Thực phẩm hết hạn.
Anh thật sự sợ Hứa Thanh Lãng ý tưởng đột phát, định lấy con rùa già này làm thức ăn, hơn nữa lấy tay nghề nấu ăn của Hứa nương nương, nói không chừng cậu ta thật sự có bản lĩnh tiêu hủy vị thịt hư thối này đi, làm món ăn thơm ngào ngạt bưng lên cho mình và luật sư An ăn ngấu nghiến.
Sau đó cậu ta lại tỏ vẻ thỏa mãn đứng bên cạnh nhìn xem.
- Đáng tiếc, mai rùa cũng nát hết.
Hứa Thanh Lãng hơi tiếc nuối.
Thịt khẳng định không thể ăn rồi.
Nhưng mai rùa thì anh vẫn còn có chỗ dùng đến được.
Chỉ có điều con rùa già trước mắt này triệt để không xong rồi, cậu lấy bịch to đựng vào, nói không chừng một khắc đồng hồ sau đã biến thành một bịch nước mủ, kể cả thứ gì cứng rắn có thể nhặt lên cũng không tìm thấy được.
Nhưng vào lúc này.
Trên mặt sông lại một lần nữa nổi lên một người.
Là một bà lão.
- Tứ gia, em đã lên rồi!
Phùng Tứ gật gật đầu.
Hiển nhiên, đây là Thúy Hoa nhi thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận