Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1123: Mộ của Thái Sơn! (1)

Trương lão đầu xuống ngựa, ngồi xuống, đưa tay ôm bụng của mình, vị trí đó có một phần ánh sáng màu tím nhàn nhạt, hẳn là trước đó ông ta đã bị thương.
Ông ta tham gia chặn đánh những người bỏ trốn, nhưng thất bại, nếu như không phải là Canh Thần tha cho ông ta một lần, có lẽ lúc này ông ta cũng đã đi đời nhà ma rồi.
Là ông ta nói cho Canh Thần rằng tiệm sách ở Thông Thành có thể giải quyết được phiền toái lần này, ít nhất là có thể khiến cho đám phiền phức kia bị khống chế ở trong tay người có thể không chế nó.
Chẳng qua là, sau đó Trương lão đầu đã cố gắng gửi tin nhắn về tọa độ tiệm sách ở dương gian, tuy nhiên cũng không được đáp lại, bởi vì quá không trùng hợp, lúc ấy đám người luật sư An vẫn còn ở Dung Thành chưa kịp quay về.
Trước mắt.
Chuyện khác ông ta không thể giúp được nữa.
Lý do ra roi thúc ngựa đến nơi này.
Cũng chỉ là do muốn xem thử rốt cuộc thế cục nơi này đã thối nát đến mức độ nào rồi.
Khi còn sống, Trương lão đầu đã có loại ra sức tìm chết như vậy rồi, sau khi chết thành quỷ, bản tính vẫn không thay đổi, thời điểm tất cả mọi người lựa chọn lui về phía sau, ông ta lựa chọn tiến lên phía trước đi chết.
Với tình trạng hiện tại của âm ti, nếu như nơi này lại xảy ra vấn đề thêm gì đó, lại để cho đám lão bất tử kia chạy ra, đoán chừng bên phía Hoàng Tuyền Lộ cũng không thể cầm cự được nữa.
Địa Tàng Vương Bồ Tát đóng cửa không chịu ra khỏi phật đường vừa mới được sửa chữa, nơi dãy núi bên kia, chỉ thỉnh thoảng mới có thể nghe được tiếng ngáy giống như sấm vang của Đế Thính.
Thập Điện Diêm La, Bình Đẳng Vương Lục đã không còn, điện thứ chín vẫn thiếu khuyết như trước, trước đó còn nghe nói có vị phán quan họ Lục sắp tiếp nhận trọng ấn của điện thứ chín, nhưng chuyện còn chưa thành, bản thân người đó và những thuộc hạ thân tín của mình đã hy sinh trong lúc trấn áp tiểu địa ngục vô gian của điện thứ chín rồi.
Mà chín vị Diêm La còn lại, cũng sẽ không quản chuyện này, cao tầng lãnh đạm, trung tầng hoang mang, dẫn đến bộ máy vốn dĩ rất hùng vĩ này, rốt cuộc đã xuất hiện vấn đề lớn.
Trương lão đầu nghỉ ngơi chốc lát, lại đi vào bên trong một đoạn, ông ta dừng bước ở bên cạnh một vách tường đổ nát.
Ông ta ngây ngẩn.
Đối với tất cả những thứ bản thân đang nhìn thấy.
Hoàn toàn không dám tin.
Đúng vậy, ông ta sai rồi, trước đó, ông ta cho là âm ti hoang đường tới mức này, nơi này đã xảy ra chuyện như vậy mà lúc kết thúc vẫn không phái người tới.
Thật ra thì.
Là đã phái người tới.
Bởi vì bên trên vách tường ở nơi này.
Treo đầy thi thể.
Người ở giữa, là một người đàn ông trên người mặc quan phục màu đỏ, anh ta bị đóng trên vách đá, linh hồn đã sớm khô kiệt, nhưng vẫn giữ lại hình dáng như trước.
Có chút giống với đám người thực sự biết ăn tôm, lúc đã ăn hết thịt tôm, vẫn giữ lại vỏ tôm một cách hoàn chỉnh.
Trương lão đầu nhận ra người này, là một phán quan ở dưới trướng Sở Giang Vương ở điện thứ hai, làm người tính cách nóng nảy, xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, cũng rất được Sở Giang Vương coi trọng.
Thật ra thì hệ thống của âm ti rất đơn giản, vốn là Thập Điện Diêm La tương đương với thập đại chư hầu vương, mỗi người tự lập phủ dựng quyền riêng, có địa bàn thuộc về mình cùng với thẩm quyền tương ứng, đồng thời dưới quyền cũng có hệ thống binh mã quan liêu của chính mình.
Nhưng cũng có một hệ thống trung tâm, chịu trách nhiệm vẫn chuyển hoạt động chung, cái hệ thống này có số người nhiều nhất, chức trách lớn nhất, nhưng cũng là kẻ có không có thẩm quyền nhất.
Trương lão đầu là người thuộc về cái hệ thống này, ban đầu luật sư An và Phùng Tứ cũng thuộc bên trong cái hệ thống này, có một đám người muốn đến phía bên Thập Điện Diêm La nhưng lại không có chỗ nữa, dĩ nhiên, cũng không thiếu người vui vẻ nhàn rỗi.
Một thi thể phán quan, bị đóng vào trên vách đá.
Ở bên cạnh, còn có hơn hai mươi tên, trên người mặc quan bào của tuần sứ cùng với hơn trăm bộ di thể của quỷ sai bộ đầu, giống như là làm thành mẫu vật, đóng đinh ở nơi này, một cách thật chỉnh tề.
Đây hẳn là một nhóm quân, chắc là sau khi chuyện đám người đào tẩu phát sinh, được âm ti phái tới, Trương lão đầu đoán bản thân dưỡng thương nên trì hoãn thêm chút thời gian, tính toán một chút, hẳn là đám người này tới nơi này sớm hơn một chút, kết quả lại toàn quân bị diệt.
Ngược lại Trương lão đầu cũng không sợ gì, nhà ông ta từ trên xuống dưới, đều có truyền thống hy sinh quang vinh, ông ta cũng không để ý chuyện hy sinh thêm lần nữa, chỉ là rất hiếu kỳ, lần nổi loạn này, một phần bổn nguyên của Hào Trư đã được đám người bỏ trốn mang ra ngoài, như vậy, kẻ tiếp tục sát hại quan sai của âm ti ở nơi này, lại là vị nào?
Phong Ấn Chi Địa ở cực tây này, càng ngày càng không còn giống một ngục giam nữa, ngược lại giống như một quảng trường giải trí, ai cũng có thể ra ra vào vào, thậm chí là nhảy một điệu múa quảng trường cũng được.
Không quay đầu lại, Trương lão đầu tiếp tục đi vào bên trong, ở bên trong, ở nơi rất gần một bãi cạn, lại có thêm hàng trăm bộ thi thể, trong này cũng có một vị phán quan mà Trương lão đầu nhận ra.
Vị phán quan này họ Trần, tính cách cương liệt, từng không chỉ một lần trong trường hợp công khai đi phê phán Thập Điện Diêm La ngồi không ăn bám, phê phán Địa Tàng Vương Bồ Tát bôi xấu căn cơ của âm ti, nói thượng bất chính hạ tắc loạn gì đó.
Sau đó anh ta bị đá đi giống như một quả bóng vậy, bị đá đến nơi này, coi như là một vị quản lý đội canh gác ở Cực Tây Chi Địa của âm ti này trước khi xảy ra chuyện.
Khi đám người đào tẩu xuất hiện, chắc chắn là anh ta đã không trốn tránh, cho nên, anh ta đã chết.
Một đám người không muốn trốn, cũng đều bị giết.
Trương lão đầu thở dài, cầm lấy bầu rượu luôn mang bên người, rót lên phần đất xung quanh, rượu địa ngục, có hiệu quả mê hoặc linh hồn, ngược lại không phải là ông ta muốn tế rượu ai đó, cũng không muốn ra vẻ, dù sao, có thể rượu này còn chưa kịp cạn hết, chờ một lát nữa bản thân cũng phải giao mạng ở nơi này rồi, coi như bày rượu tế cho bản thân trước vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận