Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1171: Chân thực như thế (1)

- Chết nhiều như vậy, thật ra thì, tôi vẫn cảm thấy buồn cười, mấy chục năm trước, tôi đã cảm thấy đám người Sơn Ưng không thông minh, sau mấy chục năm bị nhốt, cảm giác gã bị giam thành ngu hơn luôn rồi.
Tên thấp bé đang lầm bầm lầu bầu.
Thủ hạ đang quỳ ở bên cạnh lại không ai dám nói chuyện, đây cũng không phải chủ đề mà bọn họ có thể xen miệng vào được.
Trong mắt người ngoài, đội chấp pháp là một đám chó điên, nhưng là hệ thống nội bộ của bọn họ, lại cực kỳ nghiêm khắc, nhất là rất rõ ràng trong vấn đề cấp trên cấp dưới, còn sâu hơn so với âm ti.
- Đối thủ, rõ ràng không giống kẻ tầm thường, đã cho nhiều người tiến vào như vậy rồi, lại còn phải tiếp tục thêm, thêm, thêm vào, tiếp tục thêm vào đi, chờ đến lúc không thêm được nữa, xem gã kết thúc thế nào.
- Tốt nhất là gã tự thêm mình vào đó luôn đi, cũng tiết kiệm phiền toái cho tôi.
Tên thấp bế đó ngồi quỳ xuống.
Xoa xoa cái nhẫn ngọc ở trên tay.
Trầm ngâm nói:
- Không cần để ý tới đám bộ đầu và quỷ sai đó, một đám ô hợp vô dụng mà thôi, từ hồi mấy chục năm trước có lẽ còn có thể dùng được một chút, còn bây giờ sao, đã sớm mục nát từ gốc rễ rồi.
- Thúc giục bọn họ đi qua đó phụ một tay đi, coi như thêm chút củi lửa đi, cháy bao nhiêu thì cháy đi, coi như là tôi đang giúp âm ti dọn dẹp mấy cây củi mục đi.
- Truyền lệnh xuống, toàn bộ những đội chữ Đinh còn lại, không cho phép xuất thủ, đều đợi cho tôi, chút gia sản của tôi khó khăn lắm kiếm được, thế nhưng không thể cứ như vậy mà đập bỏ hết được.
- Vâng ạ.
Một nữ thuộc hạ đứng dậy, đi ra ngoài truyền tin tức.
Một ít đường tin tức, bị anh ta chặt đứt rồi, chuyện này cũng dẫn đến việc Sơn Ưng gặp muôn ngàn thiếu khuyết và mơ hồ đối với mục tiêu mà bản thân phải đối phó.
Tuy nói đám người của tên thấp bé này và Sơn Ưng là cùng một đội, đều là thành viên của đội cấp độ Bính, nhưng sau này, đội chấp pháp khuếch trương hơn là chuyện chắc chắn, chẳng qua là quy mô, chắc chắn sẽ không quá lớn, riêng điểm này, bản thân tên thấp bé kia cũng hiểu rõ.
Dưới điều kiện tiên quyết là cái bánh ngọt không đủ lớn mà nói, bất kỳ một đối thủ cạnh tranh nào, cũng đều có vẻ hơi làm cho người ta chán ghét rồi, cho nên anh ta không ngại chơi thủ đoạn một chút, nhìn Sơn Ưng gây ra một trò cười cho thiên hạ.
Chờ đến lúc cấp trên tới nơi này, nhìn cảnh tượng lông gà đầy đất này, ha ha.
Trong chốc lát.
Cửa bị đẩy mở.
Nữ thuộc hạ quay về.
Đôi mắt của tên thấp bé hơi nheo lại chút, anh ta biết rõ truyền tin tức không thể nào nhanh như vậy, lúc này có chút không vui hỏi:
- Sao rồi?
Nữ thuộc hạ này đi vào, lần nữa quỳ ngồi xuống, sau đó, cúi rạp người xuống, chạm trán xuống đất.
Năm tên thuộc hạ còn lại thấy vậy, lập tức đồng thời cúi đầu chạm đất.
Lúc này, bầu không khí trong phòng trầm mặc lại.
Hô hấp của tên thấp bé kia hơi chậm lại.
Sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Cánh cửa ở phía sau.
Một cô nhóc con trên tay cầm kẹo que đi ra.
Một bộ váy công chúa đáng yêu.
Nhưng khi mặc ở trên người cô nhóc kia.
Lại làm cho người ta có một loại cảm giác áp lực rất thâm trầm.
- Ty chức… ty chức gặp qua đại nhân.
Tên thấp bé kia lập tức cúi rạp đầu mình xuống, hết sức lo sợ tiếp tục nói:
- Không phải chạng vạng tối đại nhân mới tới sao, sao lại…
Cô bé con liếm môi một cái.
Nói:
- Mấy chục năm rồi nha.
Giọng nói trong trẻo.
Lại mang theo một cỗ hương vị tang thương.
Nếu như nói Lâm Khả trong bộ dạng tiểu loli còn mang theo chút cảm giác mềm mại mà nói, như vậy cô nhóc con ở trước mắt này, là hoàn toàn chơi trò Thiên Sơn Đồng Mỗ* rồi
(*hay Thiên sơn đồng lão: nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ, trong tác phẩm, nhân vật này 96 tuổi nhưng xuất hiện với hình hài của một cô bé con.)
- Mấy chục năm trước, chúng ta nhà cao nghiệp lớn, lục đục với nhau, chơi đùa chút xích mích nội bộ một chút, chuyện này rất bình thường, đều là chuyện bình thường của con người, tôi cũng có thể hiểu được.
- Trong đội không có phe phái, mới là chuyện là đấy.
Mồ hôi hột của tên thấp bé kia chảy xuống, cơ thể bắt đầu run rẩy.
Lập tức nói ngay:
- Đại nhân dạy phải, ty chức biết sai, bây giờ ty chức lập tức...
- Bây giờ thế nào, tôi chỉ còn sót lại một chút của cải như vậy thôi, rốt cuộc Đại đầu lĩnh ngài ấy đã chết hay chưa, chúng ta cũng không biết, xác suất lớn là đã chết, không chết cũng phế.
- Nghĩ đến kết quả của vị Phủ Quân kia, đều là Bồ Tát của chúng ta ban tặng, ha ha, Đại đầu lĩnh bị giam giữ nhiều năm như vậy, đoán chừng cũng đã sớm…
- Lúc này còn muốn xích mích nội bộ, cũng có chút không có ánh mắt rồi.
- Ty chức, ty chức biết tội, ty chức…
- Đứng lên đi, đừng quỳ chứ, hiện tại dương gian đã không thịnh hành bộ dạng này nữa rồi, những lão cổ hủ như chúng ta đây, cũng phải học một chút chuyện phù hợp với thời đại thôi.
- Tạ đại nhân, ngay lúc này ty chức lập tức...
Tên thấp bé đó đang đứng lên.
Nhưng mà.
Lúc anh ta đứng lên.
Lại phát hiện hai chân của anh ta thoáng cái đã chia cắt với thân thể của mình rồi.
Ngay sau đó.
Một bộ phận bụng của anh ta cũng bị tách ra.
Sau đó.
Là phần cổ.
Đến cuối cùng.
Lúc anh ta há miệng ra.
Đầu của anh ta cũng bị chia làm hai phần.
Dứt khoát, nhanh chóng.
Giống như là đang chơi trò chém trái cây vậy.
Một luồng linh hồn màu đen thoát ra từ phần cơ thể bị cắt ra.
Mới vừa bay đến vị trí cao ngang người.
Bỗng nhiên rơi xuống.
Trực tiếp bị cắt thành vô số mảnh vụn.
Sau đó tan biến…
Từ đầu đến cuối, cô nhóc con kia chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ qua cho anh ta, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện hiện tại là lúc cần dùng người, vân vân.
Cô ta xoay người, đi ra khỏi cửa phòng, sau đó mở miệng nói:
- Truyền lệnh xuống, phong tỏa thành phố Dương Châu, tất cả mọi người, điều động toàn bộ, người trái lệnh, kẻ lười biếng, chấn chỉnh theo pháp luật ngay tại chỗ!
- Tuân lệnh!
- Tuân lệnh!
...
Cô bé con đi ra khỏi quán rượu.
Một mình chậm rãi bước đi trên đường lớn.
Trong tay vẫn cầm lấy cây kẹo que của mình.
Gió thổi phất qua bên người vô bé.
Dường như bóng dáng của cô bé cũng đang theo cơn gió, cùng nhau tung bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận