Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1328: Minh tu Sạn đạo, ám độ Trần Thương* (1)

(*“Giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương.” Ý nghĩa là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới)
Đương nhiên, tình cảnh ở nơi này, cũng đủ kịch liệt, kịch liệt đến mức sẽ không có người nào hoặc là có hung thú nào cố ý chú ý và ghim một tuần sứ nho nhỏ đơn độc ở bên ngoài như anh ta.
Lúc này.
Phùng Tứ thật sự cảm kích một chuyện rằng bản thân còn không trở thành phán quan nhanh như vậy.
Giống như là đèn ở trong đêm tối.
Hiện tại anh ta vẫn chỉ là một ngọn đèn lồng nhỏ.
Lẻ loi rơi ở một nơi xa xôi bên ngoài, một thứ coi như có nhìn thấy đoán chừng cũng sẽ lười giẫm đạp.
Còn nếu đã trở thành phán quan.
Giống như là từ đèn lồng nhỏ đã biến thành đèn pha.
Trên phương diện sức hấp dẫn đương nhiên là khác nhau rồi.
Mà Phùng Tứ, cũng không có phẩm đức sống chết cùng âm ti gì đó, càng không có loại xúc động chạy lên kề vai sát cánh bên các đồng nghiệp của mình cùng nhau chống lại kẻ địch bên ngoài.
Trên thực tế, về cơ bản, Phùng Tứ có thể chắc chắn, nếu không phải ngay từ đầu đám hung thú này đã bày ra tư thế không còn đường lui như thế này, đám đồng nghiệp bên trong chủ thành của anh ta, có lẽ căn bản cũng không muốn liều mạng đi.
Dưới âm ti, có người động tâm tư cũng không còn là chuyện ngày một ngày hai, cũng đều trong khung cảnh này, những người thực sự vì âm ti mà tình nguyện liều mạng lại tình nguyện hy sinh bản thân, thật sự chính là số ít trong số ít đấy.
Suy nghĩ của phần lớn mọi người đều theo xu hướng, vẫn là nước chảy bèo trôi, nếu như có thay đổi gì, cùng làm thì học theo tiền bối cả ngàn năm trước thôi, vương kì ở trên đầu tường thay đổi, người nào đứng ở trên thì tất cả mọi người cùng vỗ tay hoan hô thôi.
Cho nên.
Theo Phùng Tứ.
Lúc này, chiến cuộc ở phía bên chủ thành.
Là thảm thiết.
Nhưng thật sự chưa tới mức thương tâm bao nhiêu.
Cũng may.
Theo bầu trời phía tây truyền tới một tiếng hí.
Một con Côn lớn toàn thân màu vàng.
Để lộ ra dáng vẻ của nó.
Sự thần thánh của nó, trên người toát ra hào quang của đức Phật.
Sự tinh khiết của nó, giống như một tia sáng rực rỡ nhất trong địa ngục u tối.
Khi nó xuất hiện.
Các quan sai trong chủ thành còn đang chống cự bỗng nhiên bừng bừng khí thế.
Bồ Tát.
Ra tay rồi!
Phùng Tứ tiếp tục bò lổm ngổm ở bên đó.
Anh ta nhìn thấy con Hầu Tử to lớn toàn thân màu đen kia ngẩng đầu lên.
- Ầm!
Tốc độ của Côn rất nhanh.
Thẳng đến lúc va chạm vào người Hầu Tử màu đen.
Cơ thể của Hầu Tử màu đen bị đánh bay.
Nhưng tình cảnh máu thịt tung tóe như trong tưởng tượng cũng chưa từng xuất hiện.
Tố chất thân thể của con khỉ màu đen này, thật sự là rất kinh khủng.
Ở địa ngục.
Hầu Tử, gần như là phụ kiện đính kèm cơ bản của Phủ Quân.
Bắt đầu từ Đệ nhất, bên người mỗi một đời Phủ Quân, như một lẽ đương nhiên đều kết hợp với một con Hầu Tử.
Trong ngày thường, con Hầu Tử này có thể là người giúp việc bưng trà rót nước, nhưng lúc chinh phạt ở bên ngoài, thông thường Hầu Tử dưới trướng họ đều có thể hóa thân thành một hung thần trong chiến trận!
Ngược lại âm ti cũng không cố ý đi che giấu và xóa bỏ lịch sử liên quan tới thời đại Phủ Quân, nhưng bởi vì niên đại thực sự quá xa xôi rồi, cho nên có một vài ghi chép sẽ sai lệch hoặc bị bỏ sót thì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Hầu Tử màu đen…
Lúc này Phùng Tứ lập tức nghĩ tới một chuyện.
Tương truyền.
Lúc Đệ nhất Phủ Quân trấn áp địa ngục, bên người có một con Tử Kim Thần Hầu, vào lúc Đệ nhất trấn áp thời đại địa ngục rung chuyển, nó đã lập được chiến công hiển hách, sau đó, có một lần, bởi vì một trận giao chiến với cự bá, bị thương nặng và ô nhiễm, nên đã biến thành màu đen.
Nó coi như là Hầu Tử đời đầu của tổ hợp tiêu chuẩn một người một khỉ với Phủ Quân.
Nếu như con Hầu tử màu đen to lớn ở trước mắt này.
Thật sự là Hầu Tử kia mà nói.
Chẳng phải chuyện này cũng có ý nghĩa.
Phủ Quân nhất mạch đã bặt vô âm tín và lạc khỏi đạo chính thống cả ngàn năm nay,
Đi ra ngoài là để làm gì?
Đệ nhất vẫn là một truyền kỳ.
Ngài ấy không giống với đời cuối cùng.
Hiện tại, trong mắt phần lớn người của âm ti.
Đời cuối cùng chính là một cái hố.
Cơ nghiệp tốt đẹp ở trong tay, lại bị Địa Tàng Vương Bồ Tát lừa gạt đên mất tích không biết nơi nào, cứ như vậy dứt khoát chôn vùi hết tất cả.
Nhưng Đệ nhất có thể được xem là nhân vật khủng bố nhất trong thời đại đó, một người kết thúc trạng thái loạn lạc của địa ngục sau khi Doanh câu ngã xuống, xây dựng lại trật tự của âm dương.
Phùng Tứ sờ sờ cằm của bản thân một cái.
Bất kể lúc này trong đầu đang có ý nghĩa gì.
Anh ta cũng biết.
Đã biết một lát nữa cũng chỉ có thể xem mà thôi.
Hầu Tử màu đen bị trúng một đòn đánh lén.
Lộ ra vẻ giận đến không kiềm được.
Nó bắt đầu nhảy bật lên.
Bắt lấy con Côn kia.
Mỗi một lần nhảy lên rồi đáp xuống.
Đất đai bốn phía cũng đều bắt đầu rung chuyển, giống như động đất.
Bụi đất che trời, sơn băng địa liệt, vào lúc này, thực sự không còn là những từ hình dung khoa trương nữa, mà thật sự là miêu tả khách quan hàng thật giá thật đó.
Hầu Tử có vẻ cực kì tức giận, bởi vì Côn không chỉ bay cao, tốc độ còn rất nhanh, Hầu Tử nhảy thật nhiều lần, tuy nhiên cũng không bắt được, con Côn này lại còn chờ đợi cơ hội đánh lén nó một cái.
Phùng Tứ bấm tay tính toán thời gian một phen.
Nếu ý chí của Địa Tàng Vương Bồ Tát đã hạ xuống đến nơi này.
Như vậy.
Chắc mấy vị Diêm La kia cũng sắp rồi.
Trong chủ thành, mặc dù không có Diêm La trấn giữ, nhưng dù sao nó cũng đại diện cho mặt mũi của trung ương âm ti, cũng chịu trách nhiệm duy trì sự vận hành và quy tắc của địa ngục, cũng không thể nào cứ thực sự nói bỏ là bỏ như vậy được.
Ngược lại như vậy xem ra.
Lần này chết nhiều tuần sứ và phán quan như vậy.
Đợi sau khi mọi chuyện ổn định, chắc chắn lại phải mở rộng chiêu mộ rồi.
Đổi một cách khác nói, miễn là bản thân còn sống, như vậy đợi sau khi chuyện ổn định lại, thăng lên chức phán quan, thật đúng là một chuyện đương nhiên rồi.
Mà đám bộ đầu ở dưới, tấn thăng lên tuần sứ, cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận